Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 128 : Cứu binh tới (trung)

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Xuống tới ga-ra, Trương Tri vừa mở cửa xe vừa hỏi: “Tới trường quay?“ Giọng điệu rất thản nhiên nhưng mắt vẫn quan sát vẻ mặt Kiều Dĩ Hàng.



Kiều Dĩ Hàng: “Xin nghỉ cả chiều rồi. Quay về nhà đi.“ Đại chiến trở về, hắn toàn thân vô lực.



“Ừm.“ Khóe miệng Trương Tri có chút nhếch lên, rồi rất nhanh trở lại bình thường.



Kiều Dĩ Hàng vốn định nằm ngả lưng một chút nhưng bóng xe vùn vụt trên cửa sổ khiến hắn không thể không mở to mắt nhìn đường chằm chằm: “Sao phóng  nhanh vậy?“



Trương Tri liếc nhìn đồng hồ tốc độ: “Không quá tốc.“



Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Tôi cảm thấy cú ngoặt lúc nãy của cậu giống như là trôi đi vậy?“



Trương Tri mặt không đổi sắc: “Vì anh mệt quá đó mà.“



Kiều Dĩ Hàng nhìn cảnh sắc ven  đường bay nhanh về sau, yên lặng cài dây an toàn.



Về đến nhà, Kiều Dĩ Hàng mặc kệ kẻ không hiểu sao mà hưng phấn bừng bừng nào đó, tiến thẳng vào phòng tắm.



Ngẫm lại, từ lúc chuyển đến trường quay, hắn chưa từng tắm rửa thoải mái. Phòng tắm của đoán làm phim là tắm đứng, không có bồn tắm dễ chịu như ở nhà.



Hắn mở đầy nước, mệt mỏi kéo đến như bài sơn đảo hải, cơ hồ nhấn chìm hắn.



Áp lực đóng phim, áp lực giằng co cùng Trương Phục Huân, từng tầng từng tầng từ sâu trong nội tâm tràn ra khắp tứ chi bách hài.



Cửa bỗng kẹt một tiếng.



Kiều Dĩ Hàng lười biếng mở mắt, liền thấy một bóng đen ép xuống hoàn hảo phong bế miệng hắn.



“Đừng!“ Kiều Dĩ Hàng nhíu nhíu mày, thân thủ muốn đẩy hắn ra.



Trước cũng đã nhiều lần hôn môi song chưa lần nào trong cảnh xích lõa như thế này.



Nhưng thân thể Trương Tri như thanh sắt trong lò, vừa nóng lại vừa cứng, hơn nữa nhiệt độ tựa hồ đang không ngừng tăng cao.



Cảm ứng được kháng cự của Kiều Dĩ Hàng, Trương Tri làm sâu sắc nụ hôn này, năm ngón tay ôm lấy mái tóc Kiều Dĩ Hàng, chân chậm rãi thò vào bồn.



Tiếng nước khiến Kiều Dĩ Hàng giữa mê man tìm được một tia thanh tỉnh, hắn nâng tay ấn xương quai xanh Trương Tri, đẩy ra sau.



Sợi tơ bạc kéo dài rồi đứt đoạn.



Mập mờ không nói nên lời.



Kiều Dĩ Hàng thở dốc nhìn hắn, lúc này mới phát hiện Trương Tri trừ quần lót ra, cái gì cũng không mặc.



“Cậu muốn làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng có dự cảm bất hảo.



Trương Tri nhìn xuống, dục vọng không ngừng lóe ra trong mắt: “Làm chuyện tôi vẫn muốn làm.“



Kiều Dĩ Hàng cau mày.



“Dù là ăn nhuyễn cơm tôi cũng muốn ăn được quang minh chính đại a.“ Trương Tri cười khẽ, lại đưa môi lại gần.



Kiều Dĩ Hàng dự cảm được chuyện gì sắp xảy ra. Dù trong lòng hắn đã thừa nhận quan hệ với Trương Tri, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý cho những chuyện sắp tới nhưng đến lúc làm thật vẫn khiến thân thể hắn vô thức kháng cự.



Nhưng khả năng hành động của Trương Tri hiển nhiên mạnh hơn sức tưởng tượng của hắn.



Phía dưới Kiều Dĩ Hàng rất nhanh bị hắn bắt tại trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp. “Cậu…Ân…“ Yết hấu phát ra thanh rên rỉ xa lạ. Hắn bắt lấy cánh tay Trương Tri nhưng Trương Tri vẫn không dừng, ngược lại động tác còn nhanh hơn.



Thân thể vốn đã uể oải của Kiều Dĩ Hàng lại càng nhũn ra.




Lượng tiêu thụ của album mới vẫn chưa đạt tới mức dự kiến.



Dù có mặt Kiều Dĩ Hàng nhưng sức hấp dẫn của Lam Vũ Tình và Trầm Thận Nguyên hiển nhiên chưa đủ mà thời gian phát hành lại lỡ mất thời kỳ hot của “Cây hạnh phúc“, tạo thành cục diện khó xử.



Để vãn hồi lượng tiêu thụ, Cao Cần thi hành nỗ lực cuối cùng, để Kiều Dĩ Hàng đang có thời gian rảnh tham gia đội quân tuyên truyền.



Đối với việc này, Trương Tri cực kỳ bất mãn.



“Tuyên truyền đĩa nhạc hẳn là do công ty ta an bài chứ. Hắn nhúng mũi vào nhiều việc quá rồi đấy.“ Quan trọng là, sao lại an bài lịch làm việc kín đến thế chứ!



Kiều Dĩ Hàng vừa ăn sandwhich Trương Tri làm vừa nói: “Sắp đến giải Thiên Thanh rồi, cũng cần xuất hiện nhiều trên màn ảnh.“



Trương Tri: “Không hỏi cũng biết kết quả.“



Kiều Dĩ Hàng liếc nhìn hắn.



Trương Tri tự hào cười nói: “Lão bà của ta là tuyệt nhất thế giới luôn.“



“…. Ta chán ghét danh xưng lão bà.“



“Kiều Kiều?“



“Không thích. Hay là cứ gọi Đại Kiều đi.“



“Vậy thì có khác gì những người khác? Hay gọi là Hàng Hàng đi?“



“Chọn tên nào nghe man-lỳ chút đi!“







“Kiều lão đại!“



“…“



Trước chương trình.



Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang.



Di động vang lên, Tiểu Chu nhìn dãy số rồi đưa cho hắn.



“Anh trai tôi về rồi.“ Trương Tri đi thẳng vào vấn đề.



Ấn tượng của Kiều Dĩ Hàng về Trương Thức Khiêm tốt lắm. Trong hôn lễ lần trước, hắn và Trương Phục Huân thực sự làm nổi bật lần nhau.



“Hắn mời chúng ta ăn tối.“



Hai chữ chúng ta này chính là một loại thừa nhận.



Kiều Dĩ Hàng: “Tối tôi có việc. Trưa được không?“



Trương Tri: “Tôi đi hỏi chút.“



Qua một lát, Trương Tri gọi tới: “Trưa hắn cũng có hẹn nên sửa thành ăn khuya.“



“Tốt.“



Kiều Dĩ Hàng dập máy bắt đầu phiền não xem làm thế nào để bảo trì vóc dáng trong thời gian này. Hắn không muốn lúc quay về đoàn làm phim bị Liên Giác Tu mắng là heo.