Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 129 : Cứu binh tới (hạ)
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Trương thị từ sau khi Kiều Dĩ Hàng đến bái phỏng vẫn luôn duy trì nhiệt độ âm.
Thư ký cho tới giờ không nghĩ rằng vị trí mình vỡ đầu chảy máu mới chen chân vô được lại nguy hiểm ngang với đi khảo sát Nam Cực.
Nàng nhìn khẩu hiệu dán bên phải bàn làm việc, âm thầm cổ vũ bản thân.
Quen là tốt thôi.
Nàng nhất định làm được!
Trương Thức Khiêm vừa ra thang máy liền chứng kiến vị thư ký ‘công việc nhàn hạ nụ cười chân thành‘ đang nhe răng nhe lợi, không khỏi tò mò hỏi thăm: “Răng đau à?“
Thư ký lập tức ngẩng đầu, thấy là Trương Thức Khiêm liền nở một nụ cười: “Trương trợ lý.“ Trương Thức Khiêm từng làm trợ lý cho Trương Phục Huân nên giờ nàng vẫn quen xưng hô như vậy.
Trương Thức Khiêm ân cần khuyên: “Răng đau thì nên đi khám.“
Thư ký muốn nói rằng răng nàng không đau nhưng nếu thế sẽ phải giải thích vừa rồi đang làm gì, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định dùng câu trả lời vạn năng: “Quen là tốt thôi.“
Trương Thức Khiêm nghe vậy cũng tùy nàng: “Cha tôi có đây không?“
“Ngài chủ tịch ở trong phòng làm việc.“ Thư ký đang định nhắc nhở hắn gần đây tâm tình Trương Phục Huân không tốt thì Trương Thức Khiêm đã nhanh chân gõ cửa tiến vào.
Trương Phục Huân trong đầu vẫn còn quanh quẩn quanh từng câu Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri nói ngày đó. Cũng không phải hắn đột nhiên phát hiện bọn họ nói có lý mà là kiểm điểm bản thân vì sao lại khinh địch thua khí thế như thế. Giờ ngẫm lại, rõ ràng câu nào cũng có thể phản bác lại được!
“Cha?“
Trương Thức Khiêm đi tới trước bàn, Trương Phục Huân mới ngẩng đầu lên.
“Về rồi sao?“ Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức dựa lưng vào ghế, cười thật tươi, “Tuần trăng mật thế nào?“
Trương Thức Khiêm cười nói: “Tiêu hết nửa tiền tiết kiệm rồi.“
Trương Phục Huân: “Nếu ngươi vẫn ở Trương thị, chút tiền ấy có tính là gì.“
Trương Thức Khiêm hiểu ngụ ý hắn, cười ha ha: “May là đời này ta chỉ hưởng trăng mật một lần, thế nên có tiêu hết tiền tiết kiệm cũng được.“
Trương phục Huân vốn không định nói ba xạo khuyên hắn hồi tâm chuyển ý, cũng chuyển đề tài: “Mẫn Thục đâu?“
Nhắc tới vợ mới cưới, khóe miệng Trương Thức Khiêm không nhịn được giương lên: “Ngồi máy bay lâu mệt, ta để nàng về nhà trước rồi.“
Trương Phục Huân gật đầu: “Ngươi cũng về nhà nghỉ ngơi đi. Chỗ ta không có việc gì.“
Trương Thức Khiêm kéo ghế ra ngồi xuống đối diện hắn, thử dò xét: “Ta nghe nói Đại Kiều và đệ đệ tới đây cùng nhau?“
“Đại Kiều?“ Trương Phục Huân vốn đã bất mãn với Kiều Dĩ Hàng, nghe danh xưng bất nam bất nữ này càng thêm phản cảm, “Đường hoàng một nam nhân lại đi gọi Đại Kiều?“
Trương Thức Khiêm ho khan: “Giới truyền thông đặt ấy mà.”
“Hừ, người cũng như tên, chẳng phải thứ gì tốt đẹp.“
Dù Trương Thức Khiêm đã biết đại khái mọi chuyện qua lời kể của Trương Tri nhưng không ngờ Trương Phục Huân lại bực đến mức này, nói chuyện càng thêm cẩn thận: “Ta cảm thấy hắn đối Trương Tri không tệ.“
Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân hai người điên cuồng diễn, điên cuồng đến độ có điểm nhập ma.
Đại khái đã lâu không hợp tác, hai người đều khác trước kia rất nhiều, lúc đóng chung càng bày ra phong cách bất đồng. Kiều Dĩ Hàng không khỏi cảm thấy mất mát vì lúc diễn cùng hai người họ bản thân chỉ có thể bị cuốn theo, bị điều khiển bởi tâm tình cùng hành động của bọn họ. Rõ ràng hắn biết nhân vật mình diễn hẳn là nên thể hiện như thế nào nhưng diễn ra luôn khác biệt.
Hắn nhớ tới lúc đầu diễn cùng Kim gia, cái ghế Kim gia ngồi nọ.
Rõ ràng cùng là đạo cụ bình thường, lại có thể phụ trợ diễn viên phát huy khí thế bất đồng.
Mà bây giờ, hắn cảm giác chính mình là cái ghế nọ, gắng sức phát ra âm thanh để người khác chú ý đến sự tồn tại của mình nhưng cuối cùng lại phát hiện tiếng động mà hắn phát ra chính là Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân hy vọng cái ghế hắn phát huy tác dụng.
Điều này làm tổn thương tự tôn của hắn.
Người sớm phát hiện khúc mắc này là Trương Tri.
Hắn xa gần nói ra vấn đề mấu chốt nhưng cũng không biết nên giải quyết như thế nào. Vốn đối sản xuất đĩa hắn còn chưa hiểu hết huống chi là vấn đề phim ảnh. Vậy nên hắn gọi cho Cao Cần. Trong điện thoại, hắn nghiêm khắc phê bình công ty chủ quản không quan tâm đến hành vi của nghệ sĩ.
“Ngươi lấy thân phận gì để phê bình?“ Cao Cần lười biếng hỏi ngược lại.
“Người đại diện cho tổng giám đốc EF.“ Trương Tri không chút e sợ đáp. Trương Phục Huân giơ cao đánh khẽ, không có gì xảy ra. Có lẽ Trương Thức Khiêm hữu dụng, hoặc là hắn còn chưa nghĩ tốt kế hoạch. Tóm lại, Trương Tri vẫn đi làm tan tầm ở EF. Mà việc hắn cùng Kiều Dĩ Hàng ở chung cũng không có lộ ra ngoài.
“Hắn đóng phim thì có liên quan gì đến công ty đĩa?“
Trương Tri thẹn quá hóa giận: “Vậy danh nghĩa lão công của hắn thì sao?“
“Có giấy chứng nhận kết hôn không?“ Cao Cần thản nhiên thả một câu chèn ép hắn lại.
Trương Tri bất chấp tất cả: “Có hành động thực sự!“
“… Được rồi.“ Cao Cần dập máy sau, cũng không tự thân ra mặt mà tìm Kim gia.
Biết làm sao được, về phim ảnh hắn cũng chỉ là thường dân.
Phần diễn của Kim gia, hai ngày trước đã kết thúc nên khi Kiều Dĩ Hàng thấy hắn xuất hiện trước mắt mình thì có chút kinh hãi.
“Có rảnh nói hai câu không?“ Kim gia đặt mông ngồi trước mặt hắn.
Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Hai câu có ít quá không?“
“Nghe nói gần đây tâm tình ngươi không tốt?“ Kim gia tính vốn thẳng thắn.
Kiều Dĩ Hàng trầm mặc rồi đáp: “Cũng không phải tâm tình không tốt.“
“Sao?“
“Chỉ là cảm giác thấy,“ hắn nhìn về phía Phong Á Luân, Nhan Túc Ngang đang nghỉ ngơi ở đầu kia. Nói về ngoại hình, hắn tự nhận là không thua hai người kia, dù ràng thời gian đem đến cho bọn họ khí chất đặc biệt riêng, “Kém cỏi.“ Không có nhiều từ ngữ hoa lệ lắm, hắn dùng một từ đơn giản nhất.
Kim gia vỗ vỗ vai hắn: “Vì ngươi diễn vai phụ a.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng nghĩ, nhất tiễn xuyên tâm chính là ý này đây.