Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 138 :

Ngày đăng: 16:33 19/04/20


Suất Chinh nhanh chóng xin nghỉ rồi vọt về nhà đổi thân quần áo sạch sẽ mới lái xe tới chỗ Hồ Long Uy nhắn. Hắn chưa từng biết, tốc độ của bản thân có thể sánh bằng siêu nhân.



Lần nữa thấy Hồ Long Uy, hắn có điểm không nhận ra.



Vẫn là thân hình cao như hạc giữa bầy gà nhưng hình thể so với lần trước gầy không ít, hai má hơi hõm vào càng làm lộ ra đôi mắt to lấp lánh hữu thần.



Hắn chậm rãi dừng xe cạnh người, dùng ngữ khí cực kỳ bình thường bắt chuyện: “Đợi lâu chưa?”



Hồ Long Uy cúi đầu nhìn hắn một cái, tựa hồ như đang liên kết hắn với hình tượng trong trí nhớ.



“Lên xe.” Suất Chinh thấy trong mắt hắn lóe lên ánh nhìn quen thuộc, thanh âm không khỏi phóng nhu.



Hồ Long Uy lên xe, hai tay ôm bao hành lý, ngón tay không xoắn xuýt.



Suất Chinh: “Đến du lịch.”



“Ừm, đi dã ngoại.”



“Một mình?”



“Những người khác về nhà rồi.“ Hồ Long Uy nói xong, đột nhiên rất muốn cắn rụng đầu lưỡi bản thân. Người khác đều về nhà hết hắn còn dã ngoại cái gì!



Suất Chinh nghiêng đầu nhìn đến ánh mắt ảo não của hắn, khóe miệng thoáng giơ lên: “Muốn đi đâu chơi?“



“Ngươi rảnh không?“ Hồ Long Uy lần thứ hai muốn cắn đứt đầu lưỡi bản thân. Khẩu khí lúc nãy có vẻ như chính mình rất mong chờ!



“Ngươi định ở mấy ngày?“ Suất Chinh dừng chút nói, “Nếu chỉ có một ngày, mai ta xin nghỉ. Nếu ở lâu vài ngày, mai ta đi lo liệu công chuyện một chút.“



Hồ Long Uy cảm giác trong đầu có thứ gì muốn phá vỏ chui ra, rất khó chịu: “Kỳ thực không sao cả.“ Hắn ấp úng, cũng không biết bản thân muốn nói gì.



“Ngươi thực khác trong game.“ Suất Chinh cảm khái. Cái Hoa hòa thượng mặt dày trong game đi nơi nào rồi?



Hồ Long Uy đáy lòng trầm xuống. Đây là đang… ghét bỏ hắn sao? “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cùng ngươi tổ đội đi ngân hàng làm phụ bản?”



Suất Chinh cười nói: “Ta nghĩ kêu lão nhị cùng Tiểu Thuyền, nếu ngồi tù còn có thể làm một bàn mạt chược.”



Hồ Long Uy đột nhiên nói: “Được, Chiến Hồn cùng Tiểu Thuyền cũng ở đây mà.”



“Vừa rồi ngươi không nghĩ tới?” Vừa lúc đèn đỏ, Suất Chinh dừng xe nhìn hắn, trong mắt có thâm ý khác.



Hồ Long Uy đột nhiên thấy không được tự nhiên, cố ý dùng vẻ mặt hèn mọn nói: “Ăn chùa uống chùa một người là đủ rồi.”



Suất Chinh trong lòng rung động, hai mắt cười đến gần như không thấy nữa: “Được, cho ngươi xài chùa.”



….


“Ừm, vậy để lát nữa ăn.” Suất Chinh đem ghế đến ngồi đằng sau hắn.



“Ta nhường người?” Hồ Long Uy nói là nói vậy, mông chẳng mảy may nhúc nhích.



“Ta nhìn ngươi là được.” Suất Chinh cười cười.



Hồ Long Uy an tâm cưu chiếm thước sào.



Hai người giờ đều là tám chín mươi cấp, làm nhiệm vụ tân thủ quả thực là lãng phí nơ-ron.



Hồ Long Uy vừa luyện vừa cảm khái: “A, nếu có hai máy tính thì tốt rồi. Ngươi dẫn ta sẽ nhanh hơn.” Mỗi khi đụng tới game, hắn vẫn chứng nào tật nấy, chỉ nghĩ đến cọ kinh nghiệm.



Suất Chinh cười: “Tốt. Vậy ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta ra hàng net.”



Hồ Long Uy cũng cảm thấy chơi đùa một mình, để chủ nhà ngồi cạnh xem không được tự nhiên nên lập tức gật đầu.



“Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Suất Chinh kéo tay Hồ Long Uy.



Động tác hắn tự nhiên, Hồ Long Uy còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đến bàn ăn.



Không thể phủ nhận Suất Chinh có tài nấu ăn. Ăn ngon không không biết, sắc hương đúng là hạng nhất.



Suất Chinh xin lỗi: “Không biết ngươi tới, không mua đồ ăn, chỉ dùng mấy thứ trong tủ lạnh làm.” Mấy món này là lần trước mẹ hắn đến thăm mua tạm về để, bình thường ở nhà đều úp mì, nấu sủi cảo ăn liền.



“Không sao, nhìn có vẻ ngon.” Hồ Long Uy gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, “Ưm, ăn ngon.”



Suất Chinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Dù món nào hắn cũng nếm thử trước rồi nhưng không quá chắc chắn khẩu vị hai người tương tự.



Hồ Long Uy ngồi xe lâu, vô cùng đói bụng, lập tức không khách khí mà ngấu nghiến đồ ăn.



Nhưng Suất Chinh thực ra không ăn nhiều lắm, chỉ là ra sức gắp thức ăn cho hắn.



Cơm nước xong, Hồ Long Uy chủ động yêu cầu rửa chén. Suất Chinh cũng không tranh, hỗ trợ lau bếp. Hai người dù lần đầu cùng nhau chui vào bếp, phối hợp thực ra khá ăn ý.



Suất Chinh nửa giả nửa thật nói: “Muốn lấy vợ nhất định phải chọn người như ngươi.”



Hồ Long Uy trượt tay, bát rơi lại vào bồn nước, cố gắng trấn định đáp: “Thân cao mét tám sáu? Vậy chẳng phải tìm người mẫu sao.”



“Người mẫu không được.” Suất Chinh bác bỏ, “Nghe nói người mẫu ăn ít, không thưởng thức được tay nghề nấu ăn của ta.”



“Ngươi thích ngày nào cũng phải nấu ăn?” Nếu thực thích, tủ lạnh sẽ không ít đồ như vậy.



Suất Chinh nhìn lỗ tai hắn có chút đỏ lên, nghiêm túc nói: “Vậy phải xem là nấu cho ai ăn.”



Hồ Long Uy không lên tiếng nhưng lỗ tai càng thêm đỏ.