Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 137 :
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Suất Chinh biết mình lui đội như vậy làm mất mặt Thủy Tiên hòa thượng nhưng hắn cảm thấy mình không sai. Vậy nên, hắn vẫn hy vọng Thủy Tiên hòa thượng chủ động bắt chuyện. Nhưng liên tục một tuần chăm chỉ login, ẩn hiện thật lâu, thậm chí ngay cả bang hội vốn ít lên cũng lộ mặt mấy lần vẫn không thu được tin từ Thủy Tiên hòa thượng, hắn biết, Thủy Tiên hòa thượng đã phát hiện tâm tư của hắn, chủ động tránh xa.
Hoặc là, muốn chặt đứt tình cảm của hắn.
Suất Chinh nhìn ngã tư đường đông đúc người qua lại trên màn hình, đầu óc có điểm mông lung.
Đến khi Chiến Hồn Vô Cực login mời hắn tổ đội, lý trí của hắn mới chậm rãi sát nhập cùng hiện thực.
Gia nhập đội ngũ, ngoài ý muốn thấy Thủy Tiên hòa thượng đã ở, trống ngực đột nhiên nhanh hơn vài nhịp.
Thủy Tiên hòa thượng dường như không ý thức được có thêm một người, vẫn hi hi ha ha tám chuyện như trước.
Hắn trầm mặc nhìn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, thẳng đến khi Chiến Hồn Vô Cực gọi hắn mới tìm được đột phá khẩu. Nhưng, trả lời xong, Chiến Hồn Vô Cực không lên tiếng, Thủy Tiên hòa thượng cũng trầm mặc.
Hắn có điểm xấu hổ, gửi đi không ít dấu hỏi, không ngừng gia tăng cảm giác tồn tại của bản thân. Đợi đến khi Chiến Hồn Vô Cực trả lời, Thủy Tiên hòa thượng lập tức cũng theo sau với giọng điệu tích cực.
Trong tích tắc, lửa giận lòng hắn tựa như suối phun dũng mãnh bốc ra.
Cảm giác bị lờ đi, bị bỏ quên tựa như lưỡi dao, từng đao từng đao quát vào mặt hắn.
Màn trêu đùa ầm ĩ của Thủy Tiên hòa thượng vẫn tiếp tục —-
Thủy Tiên hòa thượng: -_-||| thực ra ta rất kiều nhược.
Suất Chinh nheo mắt, ngón tay linh hoạt di chuyển.
Suất suất suất: ta ghét chữ ‘kiều’.
Bầu không khí nhất thời đông cứng.
Suất Chinh nhìn đi nhìn lại khung đối thoại trong đội, đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười. Hắn nhanh chóng nói lời từ biệt rồi tắt đi kênh đội ngũ, tốc độ nhanh như thể có người đuổi theo sau.
Có lẽ để che giấu sự chột dạ của bản thân, hắn cố ý nói nhảm vài câu cùng Chiến Hồn Vô Cực. Thực ra, nếu không phải mấy hôm trước tình cờ thấy Trương Tri trên tivi, hắn cũng không biết chiến hữu của mình lại là thái tử gia Trương thị, trách không được sau khi về nước ít vào game như vậy. Suất Chinh nghĩ đến Tiểu Thuyền, cô gái vừa đáng yêu lại vừa ngốc ngếch kia, không biết giờ nàng cùng Trương Tri thế nào rồi.
Hồ Long Uy vừa nghĩ vậy vừa rút di động ra, tìm tới số của Suất suất suất, im lặng đứng nhìn.
Lâu như vậy rồi, có lẽ tình cảm hắn dành cho mình đã nhạt mất rồi?
Hồ Long Uy tự an ủi.
Nhưng có thể hắn còn đang giận, dù sao lúc đầu bản thân làm có điểm tuyệt.
Cũng có thể căn bản đã quên mình.
Ý nghĩ này khiến cho lòng hắn thắt lại.
***
Suất Chinh bỏ mũ bảo hộ ra, dùng tay áo lau mồ hôi trán.
Dù là mùa đông nhưng công trường vẫn như cái lò thiêu.
Di động đột ngột vang lên. Đừng bảo cái phiền toái nào tìm tới chứ?
Hắn không nhịn được bắt máy: “Alô.”
“Alô.” Đầu kia truyền tới giọng điệu khẩn trương, “Xin chào.”
…
Kẻ ngu ngốc nào dùng cách này lãng phí thời gian của hắn đây?!
Suất Chinh rất muốn chửi người nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn giật mình sững sờ.
“Ta là Hồ Long Uy, ách, Thủy Tiên hòa thượng.”