Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 140 :
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Mặc mấy loại trang bị cấp thấp hỗn tạp, Nhiễu Chỉ Nhu cùng Bách Luyện Cương sóng vai đi trên đường lớn ở Lạc Dương.
[tư trò chuyện]
Bách Luyện Cương: /( T o T)/~~ tại sao quần lại khó kiếm đến vậy chứ?
Bách Luyện Cương: vẫn là hòa thượng tốt, cần tiền có tiền, cần người có người.
Nhiễu Chỉ Nhu đột nhiên cho hắn một cái hôn.
Nhiễu Chỉ Nhu: có người ta ở đây a.
Bách Luyện Cương: …
Hồ Long Uy cố nén ham muốn quay đầu đi, đến ngoài kho hàng tồn.
Suất Chinh thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn gia nhập môn phái nào?”
“Ma giáo.” Hồ Long Uy lập tức đáp, “Ta phải bỏ chính theo tà.” Thủy Tiên hòa thượng vốn là đệ tử chính phái.
Suất Chinh: “Vậy ta luyện Tê Hà.”
Bối cảnh “Bát nháo giang hồ” là chính tà lưỡng lập. Nếu chính phái cùng tà phái tổ đội, hiệu suất tấn công sẽ giảm bớt mà nếu cùng một phe, hiệu suất tấn công vô cùng cao.
Hồ Long Uy có điểm chần chừ.
Dù sao trước kia hai người hợp tác luyện cấp đều là Suất suất suất anh dũng xông lên trước, hắn ở đằng sau nhặt trang bị. Nếu như Suất suất suất luyện Tê Hà làm vú em, nhiệm vụ lên chiến trường diệt giặc sẽ rơi vào người hắn.
“Sao không luyện Huyết Đồ Đường?” Hồ Long Uy nói, “Làm thích khách có thể ẩn thân.”
“Ta muốn làm thầy thuốc bạo lực.”
“Thầy thuốc?”
“Không được dùng hai từ nọ.” Suất Chinh đối với danh xưng vú em bị ám ảnh.
Hồ Long Uy trong đầu tưởng tượng cảnh vừa gia huyết cho mình vừa chiến đấu anh dũng, cảm giác tiền cảnh vô cùng tươi sáng, lập tức gật đầu: “Nếu dùng tốt, đảm bảo cực trâu.” Kỳ thật lời này có chút phô trương, máy chủ của bọn họ mở đã lâu, không ít người mãn cấp. Một người mới muốn nổi bật cũng cần đầu tư rất nhiều thời gian cùng tiền bạc mà Suất Chinh giờ thiếu nhất chính là thời gian.
“Mai chẳng phải ngươi cần đi làm sao?” Hồ Long Uy chợt nhớ ra.
Suất Chinh gật đầu: “Ừm, ta đi bàn giao một vài chuyện, thuận tiện xin nghỉ vài ngày.”
“Có để lại ấn tượng xấu không?” Hồ Long Uy nhớ hắn nói còn đang trong kỳ thực tập, “Một mình ta đi chơi cũng được.”
“Được rồi, đừng dong dài, lên giường nằm.”
Hồ Long Uy trong nháy mắt trừng lớn nhãn tình.
Suất Chinh: “Ta chỉ có một bộ chăn gối. Chịu khó chút, mai tính tiếp.”
“Nhưng mà…” Hồ Long Uy vẫn ấp a ấp úng không chịu đi tới.
“Chẳng phải ngươi rất mệt sao?” Suất Chinh cố ý vuốt mắt mình, “Ta cũng mệt.” Hắn tự cởi quần áo. Trải qua thời gian làm công vất vả, vóc người tinh tráng nhất thời triển lộ trước mặt Hồ Long Uy.
Hồ Long Uy cảm giác máu mũi vất vả mới chế ngự được lại bắt đầu ngo ngoe di chuyển.
Suất Chinh đưa lưng về phía hắn, chậm rãi cởi quần, chỉ chừa lại nội khố, rồi nhấc chăn lên nằm vào.
Hồ Long Uy giật mình: “Ngươi không mặc áo ngủ?”
Suất Chinh ngạc nhiên: “Ta có phải nữ đâu.”
“Không phải, có áo ngủ kiểu nam mà.” Hồ Long Uy không biết nên nói thế nào.
“Thực ra ta thích ngủ trần.” Suất Chinh nhìn hắn, ra vẻ nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải ta cởi hết cho coi.
“..Ta nghĩ ta ngủ trên đất tốt rồi.” Dáng người tinh tráng nọ không ngừng lắc lư trong đầu Hồ Long Uy.
Suất Chinh ra vẻ hết nhịn nổi nhấc lên một góc lên, vỗ vỗ đệm: “Mai ta còn phải đi làm, đừng lề mề nữa.”
Nếu đã nói như vậy, Hồ Long Uy cũng không cãi nữa. Càng già mồm càng có vẻ chột dạ. Hắn cận thận nằm xuống giường, lăn sát ra mép.
Suất Chinh trấn định tắt đèn nằm xuống.
Ánh trăng như nước, trắng như tuyết.
Hồ Long Uy nằm thẳng đờ. Dù nhắm mắt nhưng lỗ tai hắn dựng thẳng, giống như tiểu động vật bất an, liều mạng đề phòng nhất cử nhất động chung quanh.
Càng khẩn trương, con người càng dễ nghĩ miên man.
Hình ảnh mộng xuân bất thần lại xuất hiện trong đầu, sức tưởng tượng giàu có lập tức bổ sung đoạn không trọn vẹn nọ, chuyển thành động tác liền mạch.
Hồ Long Uy cảm thấy quần lót cùng quần ngủ bị đỉnh lên.
Suất Chinh nghe được tiếng hít thở người bên canh dần dần thô, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đè lên chỗ nhếch lên nọ, khẽ cười: “Tới nơi xa lạ rất hưng phấn sao?”