Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 141 :
Ngày đăng: 16:33 19/04/20
Hồ Long Uy nhất thời đông cứng nhưng phần nọ trên thân thể lại như đáp lại lời Suất Chinh nói, ngẩng đầu lên.
“Ta…” Hắn đang định lên tiếng, ngón tay Suất Chinh đã linh hoạt từ bắp đùi hắn luồn tới nội khố.
Hồ Long Uy giật nảy mình, tay phải gắt gao đè bàn tay nọ lại, liên thanh âm cũng run rẩy: “Ngươi.. định làm gi?”
Ngón tay Suất Chinh nhẹ nhàng ma sát.
Hồ Long Uy lập tức phát ra thanh âm gần như rên rỉ trong cổ họng làm hắn hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.
“Ta chỉ muốn cho ngươi thoải mái như ở nhà.” Thanh âm Suất Chinh ám ách, nửa thân trên nhích lại gần người hắn, ngón tay không chịu thoái nhượng nửa phần.
Hồ Long Uy thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hắn cũng không phải đi ra… Cái thứ đó, có gì xem như ở nhà chứ!
Dùng tay giải quyết cũng không phải hắn chưa từng làm nhưng để người khác làm cùng chính mình làm cảm giác rất khác biệt. Nhất là khi tay Suất Chinh ma sát, hắn cảm nhận rất rõ thân thể mình hưng phấn run lên. Loại cảm giác này một mình làm không thể có.
Tựa hồ cảm nhận được động tác của hắn, Suất Chinh dùng khuỷu tay trụ nửa người trên, nửa dưới tựa hờ vào người hắn nhẹ nhàng cọ xát, ngón tay linh hoạt di chuyển.
Hồ Long Uy nhất thời toàn thân vô lực, cũng dần dần buông tay ra.
Suất Chinh thấy hắn một bộ hưởng thụ, tâm lý càng thêm đắc ý, càng gắng ra sức, liều mạng muốn lấy lòng hắn.
Đại khái qua mười phút, Hồ Long Uy xuất ra.
Suất Chinh chùi tay xuống ra giường.
Hồ Long Uy nằm trên giường, nhẹ nhàng thở phì phò.
Qua một lát, Suất Chinh trở lại, trong tay còn cầm khăn lông ấm cùng khăn tay: “Cởi quần ra đi.”
Hồ Long Uy nghiêm mặt nhìn hắn. Quần ướt dính trên người đích xác không thoải mái. Hắn rất nhanh cởi quần, lại sợ bẩn chăn chiếu, lấy tay đẩy chăn mền ra.
Suất Chinh nhân cơ hội cầm khăn tay luồn tới ổ chăn, giúp hắn lau sạch sẽ rồi lại dùng khăn lông ấm lau lần thứ hai.
Cả quá trình, Hồ Long Uy ngay cả cử động nhỏ cũng không dám.
Lau xong, Suất Chinh đem khăn lông lẫn khăn tay đều vứt trên đất, quay người chui vào ổ chăn.
Tựa hồ cảm thấy hắn run run, Hồ Long Uy chột dạ mà dựa tới gần: “Lạnh hả?”
Suất Chinh lập tức dán tới, ôm hắn: “Lạnh chết ta rồi.”
Hồ Long Uy biết lúc nãy hắn chỉ mặc quần lót ra ngoài, càng thêm áy náy để mặc hắn ôm: “Ngủ sớm chút đi.”
“Ta khó chịu.” Suất Chinh lại cọ xát tới gần.
“Khó chịu chỗ nào?” Hồ Long Uy khẩn trương hỏi.
“Nơi này.” Suất Chinh cầm tay hắn, đưa đến thứ ngo ngoe đang muốn di chuyển của mình.
Hồ Long Uy thoáng cái sững người.
Nếu giờ bật đèn, nhất định có thể thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn.
Suất Chinh dùng thân thể cọ xát hắn, thừa dịp hắn giật mình ngẩn người, lặng lẽ quàng một chân qua người hắn.
“Ngươi làm gì thế?” Hồ Long Uy thiếu chút nữa hoảng tới mức dựng tóc gáy.
Suất Chinh nhẹ nhàng xoa mông hắn: “Chúng ta thử xem.”
“Chờ hắn tới tìm.”
“…Hắn có lẽ sẽ không đến đâu?” Kỳ thật ngày đó hắn biết Suất Chinh đi theo đến nhà trọ nhưng tâm hắn loạn như ma, hoàn toàn không muốn thấy người kia. Bây giờ ngẫm lại mình ra đi dứt khoát như vậy nói không chừng tổn thương đến hắn rồi.
“Ta cảm thấy hắn sẽ đến.” Mặc dù chưa từng thấy Suất suất suất nhưng chỉ qua lời kể, hắn cảm giác được người này rất có mục đích, cũng không dễ dàng bỏ cuộc.
Hồ Long Uy có điểm thất vọng, quyết định thử xem. Từ giờ khắc đó trở đi, ý nghĩ muốn gặp Suất Chinh không ngừng đảo điên đầu óc hắn nhưng hắn quyết định nghe lời Khổng Quân Tử, dù sao cũng là người từng trải, đối loại vấn đề này chắc chắn hiểu hơn hắn.
Từ đó trở đi, Hồ Long Uy thập phần quan tâm máy tính cùng di động. Trên cơ bản cung ứng điện 24/7.
Giằng co như thế nửa tháng.
Lòng Hồ Long Uy có chút lạnh lẽo.
Khổng Quân Tử cũng buông lỏng khuyên hắn tìm cơ hội thử dò xét.
Nhưng Hồ Long Uy từ chờ mong đến thất vọng, đả kích tâm lý, ngược lại không nghĩ chủ động tìm.
Vì thế, chuyện liền không minh bạch trì hoãn lại.
Vi Thạc thấy bộ dạng này của hắn hận không rèn sắt thành thép nói qua mấy lần, có khi còn nóng nảy nói thẳng: “Loại người không kiên trì thế này có tìm đến cũng vô dụng, sau này chắc chắn chia tay! Vậy xem như ngươi xui xẻo đi! Còn suốt ngày nhớ thương làm gì?”
Hồ Long Uy bị hắn nói càng thêm bơ phờ.
Khổng Quân Tử đành giảng hòa: “Chẳng phải người kia công việc bận rộn sao? Nói không chừng chưa sắp xếp được thời gian rảnh.”
“Có bận đến nỗi ngay cả gọi điện hay nhắn tin đều không xong không?” Vi Thạc nói, “Ta nói cho ngươi, người như thế không đáng. Sau này hắn thực tìm đến cũng đừng gặp.”
Trên hành lang đột nhiên có người hô lớn: “Hồ Long Uy, dưới lầu có người tìm!”
Hồ Long Uy run lên.
Vi Thạc cũng ngây ngẩn, đừng bảo là thiêng thế chứ.
Khổng Quân Tử đứng dậy, ngó ra cửa sổ: “Là người này sao?”
Hồ Long Uy nhào qua.
Trong bóng chiều, một thanh niên mặc áo lông xám, hai tay đút túi, có chút không được tự nhiên. Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt hắn, thanh niên ngẩng lên, nhìn đến hắn khi, nhãn tình nhất thời tỏa sáng như ánh sao đêm.
Hồ Long Uy vớ vội áo khoác chạy xuống lầu.
Vi Thạc nhìn cánh cửa sổ lay động, cau mày: “Nói hắn đừng để ý, một chút kiên trì cũng không có.”
Khổng Quân Tử mỉm cười: “Ngươi rất kiên trì. Đến giờ cũng chưa chịu gấp quần áo.”
Vi Thạc quét mắt nhìn đống quần áo sạch sẽ nhưng vứt toán loạn trên giường, bĩu môi: “Đương nhiên, ta là chủ gia đình mà.”
“Long Uy chắc buổi tối không về rồi.” Khổng Quân Tử dừng chút, “Nhưng chúng ta phân giường ngủ.”
“…” Vi Thạc im lặng tới cạnh giường, bắt đầu gấp quần áo.
Khổng Quân Tử cười thầm, ánh mắt lại trở về bãi đất trống trước lầu.
Chỉ thấy Hồ Long Uy dùng tốc độ rùa bò đến chỗ người thanh niên kia. Bất quá không đợi hắn bò tới nơi, người kia đã chạy tới, ôm chặt hắn.
Mặt trời xuống núi.
Hai bóng dáng kề sát, quất quít một chỗ.