Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 43 : Dự tiệc cưới (thượng)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Hai bên giằng co. Tiểu Chu phải dùng đến chiêu đe dọa đình công mới bảo vệ được áo sơ mi cổ rộng và quần bò của mình.



Giữa lúc nàng cho rằng có thể thả lỏng thì Kiều Dĩ Hàng cầm một lô một lốc dụng cụ trang điểm đi ra.



“Không nghĩ tới còn cái này nữa.” Con mắt Tiểu Chu nhất thời biến thành hai bóng đèn tỏa sáng, nhìn chằm chằm đống đồ trên tay Kiều Dĩ Hàng.



Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Tham gia hôn lễ mà, nên trang điểm một chút”



“Có lẽ thế.” Tiểu Chu không ngừng gật đầu tán thưởng lần này hắn chuẩn bị rất chu đáo.



“Mẫu đây!” Kiều Dĩ Hàng rút một bức hình lấy từ trên mạng.



“…” Tiểu Chu bắn xa năm thước.



Sau hơn một tiếng nữa thuyết phục và phản chiến, Tiểu Chu cuối cùng cũng được đi ra ngoài ánh nắng hè chói chang mà chỉ phải mang kính râm.



Kiều Dĩ Hàng nhét năm cục pin di động vào túi để đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.



“Cố lên!” Hắn đứng ở cửa nhìn Tiểu Chu tiến về phía thang máy.



Trong thời khắc này, bóng lưng Tiểu Chu là hình tượng của sự bi tráng.



Giống như Yến thái tử tiễn Kinh Kha* vậy.



(*Yến thái tử tiễn Kinh Kha lên đường đi hành thích vua Tần – Tần Thủy Hoàng, ý chỉ dấn thân vào chốn nguy hiểm, không ngày trở lại)



Mãi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, hắn mới tự cho phép mình thả lỏng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao càng ngày càng thấy bất an nhỉ?”



Còn Tiểu Chu thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng trốn được.”



Ánh nắng gay gắt chiều hè biến quảng trường Nhân Dân thành trứng luộc.



Tiểu Chu tay cầm dù, tay kia cố lần tìm di động trong túi. Ngay trước khi nàng chạm tới nó, một thân ảnh chặn đứng ánh mặt trời.



“A!” Nàng vô thức giữ chặt túi, lui về sau mấy bước.



Trước mặt nàng là một chàng trai dáng điệu thanh tú, trên trán còn có vài đốm mụn.



“Tiểu Thuyền?” Người thanh niên cất tiếng dò hỏi.



Vì Tiểu Thuyền và Tiểu Chu đọc nghe giống nhau nên Tiểu Chu vô thức gật đầu.



Người kia thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Ta là Suất suất suất.”



Tiểu Chu sửng sốt, đột ngột buông một câu: “Ta là Tiểu Thuyền.”



“Ha ha, ta biết rồi, ngươi không cần giới thiệu nữa.” Suất suất suất thấy Tiểu Chu giữ túi rất chặt liền có ý tốt, “Ta giúp ngươi cầm dù nhé?”



“Cảm ơn.” Tiểu Chu chậm rãi đưa dù cho hắn. Cứ như vậy, hai người đi ra bãi đỗ xe trong bầu không khí hết sức cứng ngắc.



Suất suất suất ngồi vào ghế lái, bật điều hòa xe. Tiểu Chu chỉ cảm thấy một luồng gió nóng mãnh liệt thổi vào mặt khiến nàng thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Sáu bảy giây sau gió mới ngừng, Suất suất suất ở bên cạnh xin lỗi: “Xui ghê, điều hòa hình như hỏng rồi.”



“Không sao, dù gì cũng không chết được.” Nàng lau trán đầy mồ hôi.




Trương Tri và Suất suất suất đều đang chờ ở cửa.



Suất suất suất thấy vẻ mặt nàng trắng bệch, lo lắng: “Ngươi có sao không?” Đừng vì ngồi trong cái xe cà tàng của hắn mà thế chứ? Nghĩ vậy, hắn có chút chột dạ liếc nhìn Trương Tri.



Kính râm của Trương Tri rất lớn khiến người khác không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì.



Tiểu Chu cười gượng: “Đâu có gì. Chỉ hơi đầy bụng, trung tiện thôi.”



“…”



Nhìn Suất suất suất đang cố nhịn cười, Tiểu Chu lập tức trốn trở lại toa lét nữ.







Bởi nàng vẫn để chế độ nghe ngoài nên không cần báo, Kiều Dĩ Hàng thông cảm hồi đáp: “Ta biết.”



Tiểu Chu rất muốn mở bồn cầu ra và lao xuống: “Đều do ngươi. Nói linh tinh đến tiêu chảy.”



“Ta chỉ nói tiêu chảy, không nói trung tiện.”



“..Ngươi còn nói nữa.” Tiểu Chu sắp khóc ra nước mắt.



Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng, an ủi: “Đừng lo. Qua hôm nay, ngươi sẽ chẳng liên can gì đến bọn họ nữa, không bao giờ gặp lại.”



“Tốt nhất nên thế.” Tiểu Chu ngẩng đầu, nén nước mắt, “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”



“Chuyện gì?”



“Hôm nay ta không về được.”



“Không sao. Ta xin nghỉ giùm ngươi.” Kiều Dĩ Hàng sảng khoái đáp ứng.



“Ngươi nên làm, hơn nữa, tiền lương mấy ngày này ngươi phải bù cho ta.”



“…Được.”



Tiểu Chu: “Vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là trên người ta chỉ có ba trăm đồng.”



“Ở một đêm là được.”



“Nhưng đây là tiền phong bì cho Thiên Đấu.”



“…”



“Ta đến ăn không được chứ?”



“…”



“Ta tuyệt đối không lang thang đầu đường xó chợ đâu!”



Kiều Dĩ Hàng trầm mặc hồi lâu rồi thở dài: “Ta bỏ tiền.”