Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 44 : Dự tiệc cưới (trung)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Tiểu Chu đứng trước gương chuẩn bị tâm lý nửa ngày mới dám đi ra.



Bên ngoài, Suất suất suất ngồi chồm hỗm trên đất, Trương Tri đứng ngay cạnh hắn.



Suất suất suất vờ thương cảm nói: “Lão nhị vừa giáo huấn ta một bài, lần sau ngươi có nói gì ta cũng sẽ không cười.“



Trương Tri nhấc chân đá hắn một cái.



Tiểu Chu lúng túng: “Là ta nói sai.“



Suất suất suất đứng lên hỏi Trương Tri: “Lão đại và đại tẩu vẫn còn chưa tới hả?“



Trương Tri: “Ta cũng mới đến thôi, chưa gặp được bọn họ.“



“Lúc trước chẳng phải nói không tham gia sao? Sao tự dưng lại thay đổi chủ ý vậy?“ Suất suất suất vừa nói con mắt liên tục liếc hướng Tiểu Chu.



Trương Tri nhíu mày. Kỳ thực, hắn về nước đã hai ngày, muốn tìm Trương Thức Khiêm nói chuyện nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị kéo tới triển lãm tranh, bị nhồi nhét kiến thức cũng như thú sự về hội họa, sau còn được chia sẻ về niềm đam mê đối với môn nghệ thuật này cùng mơ ước có thể trở thành họa sĩ nổi danh muôn đời của Trương Thức Khiêm và lời hứa trịnh trọng đem gia nghiệp giao cho hắn. Sự cự tuyệt của hắn lại bị một lời nói phá vỡ —



Mục tiêu cả đời này của ngươi là gì?



Nếu là ham muốn hay sở thích, Trương Tri hoàn toàn có thể trả lời, nhưng mục tiêu thì …



Ngay cả con đường trước mắt hắn còn không rõ ràng.



Lúc cha hắn gọi điện, mở đầu là quở trách việc hắn nghỉ học sau thì ép buộc phải đến công ty làm việc.



Phản ứng đầu tiên của hắn là tắt máy, sau đó chạy tới chỗ này, biến mất hoàn toàn.



Đương nhiên, đến hôn lễ không hẳn là vì trốn tránh. Từ lúc về nước tới giờ, tâm tình hắn luôn có một thứ hưng phấn không tên. Hắn tưởng tượng suốt tới cảnh gặp những chiến hữu trong game, đương nhiên nghĩ đến Tiểu Thuyền nhiều nhất. Trước khi đến, hắn đã tự nhủ, Tiểu Thuyền trong hiện thực nhất định không giống trong game tựa như hắn ngoài đời cũng đâu có giống nhưng chẳng mấy hiệu quả. Hy vọng nhiều nên thất vọng cũng đương nhiên. Đặc biệt là Tiểu Thuyền có chút sợ hắn, hoàn toàn không giống vẻ bình tĩnh trong game.



“Việc riêng thôi.“



Hắn hời hợt đáp lời, trong lòng tính toán xem nên bắt chuyện với Tiểu Thuyền thế nào. Qua game và điện thoại, hắn có thể mặt dày gọi hai chữ “lão bà“ nhưng giờ gọi vậy rất kỳ cục, nhất là khi lần đầu tiên hắn mở miệng đã khiến nàng chạy vào toa lét.



Suất suất suất hiển nhiên cũng cảm giác được bầu không khí đóng băng đó, đành đứng ra hòa hoãn: “Chúng ta đến sảnh lớn đợi xem sao.“



“Không được.“



Trương Tri và Tiểu Chu đồng thanh phản đối.



Lý do của Trương Tri là vì hắn là con lai, ở Mỹ thì không sao nhưng về nước lại thành nổi bật. Tuy không ai đến gần nhưng bị soi mói như vậy thoải mái sao nổi.



Lý do của Tiểu Chu là vì ngực. Dù lần này không ăn mặc như đi làm nhưng lỡ như có ai nhận ra ngực nàng thì biết làm sao.



Suất suất suất nhìn hai người một lúc, bất đắc dĩ chấp nhận: “Vậy giờ làm gì? Chẳng nhẽ cứ đứng mãi ở cửa WC xem người đi vào nặng bụng, đi ra nhẹ bụng hả?“



Vừa vặn một bà bầu đi qua nghe thấy liền trừng mắt nhìn, mắng thầm: “Đồ chim lợn!“



“…“ Suất suất suất ủy khuất cúi đầu. Hắn đâu có ý nói thế chứ.



Trương Tri nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Chúng ta lên lầu ngồi trước vậy.“



“Không nên.“ Tiểu Chu tiếp tục phản đối. Nói đùa, đi vào sớm vậy rất dễ khiến người ta chú ý, sau đó nhất định sẽ làm quen, tán chuyện linh tinh, phá hỏng kế hoạch lặng lẽ của nàng.



Suất suất suất và Trương Tri cùng quay đầu lại nhìn.
Tiểu Chu cuối cùng cũng được vào WC. Nàng mở di động gọi, “Đại Kiều, ta vừa thành thư ký công ty sản xuất bàn.“



Kiều Dĩ Hàng: “Tốt.“



“Tốt?“



“Vì giờ ta biết ta đã biến thành một cái bàn.“



“…Ngươi ở đâu rồi?“



“Trên đường cao tốc.“



“Bao lâu mới đến?“



“Một tiếng nữa.“



Tiểu Chu hận không thể ôm di động hôn sâu: “Ngươi tới mau lên, ta sắp chịu hết nổi rồi.“



“Kiên trì.“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút rồi nói tiếp,“Ta đến cũng chỉ để trả tiền phòng cho ngươi thôi.“



“…Ngươi không ra mặt?” Tiểu Chu rất muốn gặm di động.



Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Ngươi muốn ta ra mặt bằng thân phận gì?”



“Giám đốc có vị hôn thê bỏ trốn thì sao?”



“…”



“Bằng hữu đến đưa tiền?”



“Ngươi đang ở đâu?”



“WC.”



“…Người đầu tiên phát hiện ngươi ngất trong toa-lét?”



“Ta đâu thể ngất ngay bây giờ?”



“Có thể. Hơn nữa để thật hơn, tốt nhất ngươi nên ngồi ở bồn cầu mà ngất, hiệu quả chắc chắn tăng lên vạn lần.”



“…”



Hôn lễ rất náo nhiệt nhưng bạn game đến tham dự không nhiều như tưởng tượng, chỉ chiếm có một bàn.



Thiên Đấu trong hiện thực ước chừng khoảng 37,38;  khuôn mặt gọn gàng, không khó coi, dáng người cũng được song khóe mắt đã có vết chân chim mờ, lúc cười càng thêm rõ. Ngược lại, Lạc Tuyết Vô Âm còn rất trẻ, mới 25,26 đang trong độ đẹp nhất của tuổi thanh xuân; dung mạo tú lệ, thân hình mảnh mai. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, ai cũng thấy tiếc cho Lạc Tuyết Vô Âm.



Tuy vậy, không ít ánh nhìn hướng về phía Trương Tri.



Lúc Trương Tri đội mũ, đeo kính thì đã nhìn ra được góc cạnh trên khuôn mặt, rất anh khí nhưng ảnh hưởng kém xa lúc bỏ kính. Vì ảnh hưởng của hai dòng máu nên đôi mắt vừa có vẻ thâm trầm, u buồn của phương Tây lại có vẻ thanh tú, tao nhã của Phương Đông tạo nên một đôi mắt nâu mê hồn người.



Tiểu Chu đi bên cạnh cũng không kiềm được mà lén nhìn vài lần. Lúc này, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ —



Sao Đại Kiều không phải là sao nữ chứ?