Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 62 : Dương Cự Sâm (trung)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Đột nhiên, khung đối thoại với Đại Hồ nhảy ra.
[tư trò chuyện]
Đại Hồ: tỷ tỷ, cứu mạng.
Tiểu Thuyền: ở tư trò chuyện không cần kêu thế.
Đại Hồ: sư huynh, mau cứu mạng!
Tiểu Thuyền: …
Đại Hồ: Cự Linh Thần vừa cầu hôn ta! /(ㄒoㄒ)/~~
Tiểu Thuyền: hắn đánh cược bị thua hả?
Đại Hồ: không phải. Hắn thực sự nhìn trúng ta.
Tiểu Thuyền: …
Tiểu Thuyền: ngươi câu dẫn hắn như thế nào vậy?
Đại Hồ: o(╯□╰)o không có.
Tiểu Thuyền: cho ta một lý do để tin tưởng ngươi.
Đại Hồ: ta còn chưa chọn môn phái. Hắn muốn ta làm vú em riêng cho hắn.
Tiểu Thuyền: chả trách.
Tiểu Thuyền: vậy ngươi gả cho người ta đi.
Đại Hồ: -_-||| nhưng ta thấy hơi lạ.
Tiểu Thuyền: chỗ nào?
Đại Hồ: khẩu khí của hắn hình như thực sự coi ta là nữ.
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại lúc Chiến Hồn Vô Cực nằng nặc dụ dỗ hắn kết hôn.
“…“
Trầm Thận Nguyên gửi lời mời tổ đội.
Hắn tiện tay kích đồng ý, sau đấy thấy Thủy Tiên hòa thượng cũng ở. Một lúc sau, Chiến Hồn Vô Cực cũng đến.
[đội ngũ]
Đại Hồ: hòa thượng, tỷ phu! Cự Linh Thần cầu hôn ta.
Thủy Tiên hòa thượng: (#‵′) sặc! Ta còn chưa có cái phúc ấy mà hắn lại dám hạ thủ trước, thực vô sỉ quá!
Đại Hồ: nhưng ta là nam mà.
Thủy Tiên hòa thượng: thế thì sao? Dù sao cũng chỉ là vai trong game, ta đâu có thể hạ gục ngươi qua mạng.
Đại Hồ: …
Chiến Hồn Vô Cực: Cự Linh Thần biết ngươi là nhân yêu không?
Đại Hồ: ta không rõ hắn có biết hay không nữa. O(╯□╰)o
Chiến Hồn Vô Cực: ngươi chưa nói cho hắn?
Đại Hồ: ta nói cho mọi người rồi đấy thôi.
Hắn tiện tay cầm di động, không nghĩ ngợi bấm gọi cho số duy nhất lưu trong máy.
Điện thoại kêu vài tiếng rồi lập tức có người nhấc máy.
Trương Tri thấp giọng: “Chuyện gì?”
Kiều Dĩ Hàng giật mình, lúc này mới nhận ra trong lúc vô thức mình đã làm gì.
Trương Tri tựa hồ không nhịn được, hỏi lại.
“Ta chợt nhớ ra lúc nãy logout quên nói tạm biệt.” Kiều Dĩ Hàng rất nhanh kiếm cớ.
Đầu kia trầm mặc.
Kiều Dĩ Hàng trong bất an có vài phần hả hê: “Mình gọi đến có thể khiến chứng phân liệt của hắn nặng thêm không đây?”
“Ngủ ngon.” Trương Tri bình tĩnh nói xong rồi dập máy.
Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm sau đó nhìn chằm chằm màn hình đến khi tối hẳn mới thôi.
Ngày hôm sau đến EF, Tiểu Chu báo cho hắn hai ca khúc hôm qua đã được Trương Tri thông qua: “Nhưng cần sửa chữa ca từ.”
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại bài hát gà nướng bay trên trời, đầu heo chảy nước miếng, liền thấy đau đầu: “Đổi thành dạng gì?”
“Còn chưa rõ.” Tiểu Chu có thể nói là người hiểu rõ ân oán giữa hai người nhất, nàng hạ giọng hỏi, “Nghe Cao đổng nói ngươi bị lộ rồi?”
“Cảm tạ lời hỏi thăm của đồng chí.” Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nheo mắt, “Lại nói tiếp, ta không biết thế nào mà bại lộ đấy.”
Nự cười của Tiểu Chu có chút mất tự nhiên: “Đúng, ta cũng rất hiếu kỳ.”
“Dù sao chuyện đã rồi, thành thật đi, ngươi có vấn đề gì phải không?” Kiều Dĩ Hàng tận lực bày ra nụ cười ôn hòa.
Tiểu Chu theo hắn nhiều năm như vậy, thừa hiểu mấy trò diễn nghèo nàn đó nên nghiêm mặt nói: “Thực sự không phải ta.”
Nụ cười của Kiều Dĩ Hàng lại thêm vài phần âm trầm: “Đừng để ta bắt được nhược điểm.”
Tiểu Chu khiếp sợ nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày: “Sợ?”
“Đại Kiều à, diễn xuất của ngươi có tiến bộ.” Tiểu Chu tuy còn sợ hãi nhưng vẫn vỗ ngực nói, “Vừa rồi cứ như ta thấy một kẻ biến thái thực sự ấy.”
“… Ta ghét từ biến thái.”
Tiểu Chu thấy hắn đi về phía thang máy, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đi đâu thế?”
“Tìm Trương Tri.”
Tiểu Chu thấy hai tay hắn trống trơn mới đề nghị: “Có muốn đem gì tới không?”
Kiều Dĩ Hàng dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Ví dụ như?”
“Ờ, cơm hộp chẳng hạn?”
“…”
***
Việc Kiều Dĩ Hàng đến nằm trong dự liệu của Trương Tri, ngoài ý muốn chính là thứ kèm theo.
Kiều Dĩ Hàng tươi cười: “Ta sợ ngươi mới về nước không quen nên đem vài món ăn của nước Mỹ đến.”
Trương Tri: “…”