Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 63 : Dương Cự Sâm (hạ)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Kiều Dĩ Hàng không thèm để ý đến sắc mặt của Trương Tri, thản nhiên đặt đồ lên bàn: “Hamburger đùi gà rán cay hay đùi gà New Orleans?“



“Đùi gà cay.“ Trương Tri vô ý thức đáp rồi mới cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn chưa tới 10 giờ.“



Kiều Dĩ Hàng đưa hamburger cho hắn: “Coi như BRUNCH đi.”



Trương Tri im lặng nhận lấy.



Kiều Dĩ Hàng lại cười: “Tiếng Anh của ta cũng không tệ. Nếu ngươi chưa quen với tiếng Trung, chúng ta có thể dùng tiếng Anh nói chuyện.“



Trương Tri nhíu mày: “Ví dụ như?“



“YES? NO?… OH!“ Kiều Dĩ Hàng nhún vai sau đó thản nhiên đặt túi đồ lên bàn.



Trương Tri hồ nghi nhìn hắn. Kiều Dĩ Hàng hôm nay không giống Tiểu Thuyền trong game cũng không giống hai lần gặp trước. Có vẻ… nịnh nọt?



“Uống cốc nào?“ Kiều Dĩ Hàng rút ra hai cốc Cô-ca.



Trương tri nhìn qua, tức giận hỏi: “Có gì khác nhau?“



“Cỡ vừa và cỡ lớn.“



“…Tùy.“



Kiều Dĩ Hàng đặt cốc lớn trước mặt hắn.



Trương Tri nhìn hắn thành thục chia suất ăn thành hai phần sau đó kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.



Kiều Dĩ Hàng cầm lấy hamburger định ăn nhưng thấy Trương Tri vẫn ngồi im, không nhịn được nói: “Ngồi xuống đi.“



Trương Tri nheo mắt: “Trung Quốc có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.“



Kiều Dĩ Hàng cắn bánh, uống ngụm nước, nhai nuốt xuống rồi mới nói: “Ngươi nghĩ ta muốn gian ngươi hay đạo ngươi?“



Sắc mặt Trương Tri sầm lại. Mắt hắn như tóe ra tia lửa điện, nắm tay xiết chặt, dù hắn rất muốn ăn thịt người nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống: “Dù ngươi có mục đích gì đi nữa, cũng không thực hiện được đâu.“ Rồi ngồi xuống cầm hamburger cắn từng miệng.



Hai người ăn rất hòa hợp.



Ăn được phân nửa, Kiều Dĩ Hàng đem bánh trứng đặt trước mặt hắn.



Trương Tri ngẩn người: “Sao ngươi biết ta thích ăn bánh trứng?“



Kiều Dĩ Hàng cũng ngẩn người: “Không biết, đúng lúc có khuyến mãi, rất hời.“
“Vậy nên chất lượng ca từ sẽ xem ở hai mươi…” Hắn nhìn đồng hồ một chút, “..ba phút năm mươi sáu giây này.”



Kiều Dĩ Hàng cấp tốc đứng dậy, lau dọn mặt bàn sau đó mỉm cười: “Có cần cà phê không?”



“Ta muốn Cappuccino.” Trương Tri không chút khách khí sai sử, “Tầng kem phía trên nhát định phải nổi bọt.”



Kiều Dĩ Hàng vừa đem túi rác ra ngoài vừa nói: “Ta sẽ dùng bơm thử xem sao.”



Ra đến cửa, thư ký cười rất xán lạn: “Kiều tiên sinh.”



Kiều Dĩ Hàng mang theo đống rác cũng cười đến xán lạn: “Quán cà phê dối diện có số giao hàng tận nơi không?”



***



Trong phòng làm việc, Trương Tri rút một tập lời bài hát ra…



Đồng hồ chỉ mười một giờ nhưng cuộc họp không diễn ra như dự kiến.



Trương Tri mất kiên nhẫn, đi ra khỏi phòng họp vắng tanh.



Vừa lúc đó, trợ lý của La Thiếu Thần chạy tới: “Trương phó tổng giám.”



“Hủy họp sao?” Trương Tri khoanh tay, vẻ bất mãn.



Trợ lý đau khổ nói: “Trần tổng giám gặp tai nạn, vào viện rồi.”



Trương Tri nhíu mày: “Ngẫu nhiên thế sao?”



Trợ lý thở dài: “Cũng chẳng phải ngẫu nhiên. Bát Quái tiểu tử cũng ở trên xe.”



Trương Tri thoải mái. Tuy hắn về nước chưa lâu nhưng truyền kỳ về Bát Quái tiểu tử đã nghe như sấm bên tai. Có mấy đài truyền hình từng suy đoán chắc bọn hắn xui xẻo như vậy là do đã đắc tội với đại nhân vật nào đó nhưng dù đã điều tra tỉ mỉ, thậm chí thâm nhập hang hổ cũng chẳng phát hiện được điểm gì bất thường. Trong giới còn có không ít người mê tín cho rằng đừng nên dính dáng tới loại chết chẳng được mà sống cũng không xong như Bát Quái tiểu tử.



Trợ lý nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra biểu tình chăm chú lúc hắn tố ái…



“Ngươi làm sao thế?”



Trợ lý hoàn hồn mới phát hiện Trương Tri đang trừng mắt nhìn mình mà trong lỗ mũi chầm chậm chảy ra chất lỏng. Hắn xấu hổ, vội vàng dùng tay áo lau đi: “Gần đây ăn nhiều canh gà qua nên thượng hỏa, chảy máu mũi.”



Trương Tri chậm rãi nói: “Chất lỏng chảy ra trong suốt.”



“…”