Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 64 : Quyết định album (thượng)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Trương Tri trở lại phòng làm việc, chưa kịp đẩy cửa đã nghe cái trợ lý kia hét lớn: “Trương phó… tổng giám!“



Nếu không phải xoay người lại thấy hắn chảy đầy mồ hôi thì hẳn Trương Tri đã cho rằng chữ “phó“ kia được nhấn mạnh nhằm trêu tức mình.



“Chuyện gì?“



Trợ lý lau mồ hôi: “Ta… ta vừa lúc nãy… quên không nói…. mười phút sau họp.“



Trương Tri lạnh lùng nhìn hắn: “Ta vừa từ phòng họp trở về.“



Trợ lý bị vẻ mặt của hắn làm đông cứng, đành cười làm lành: “Chạy tới chạy lui chỉ ba tầng lầu, còn có thang máy mà.“



Trương Tri: “Ba tầng cũng là đường.“



Trợ lý chợt ngộ ra điều gì: “Chân ngài mỏi sao?“



Trương Tri quay đầu nói với thư ký im lặng ngồi ở bên: “Đưa hắn vào sổ đen, tìm cơ hội chỉnh.“



Trợ lý trừng mắt nhìn Trương Tri hờ hững đi vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại. Lần đầu tiên hắn biết, ngoài luật ngầm nơi làm việc vẫn còn loại quy tắc công khai như vậy.



Hắn thở dài chầm chậm quay trở lại phòng làm việc của La Thiếu Thần dưới ánh mắt đồng tình của thư ký.



La Thiếu Thần thấy bộ dạng mệt mỏi của hắn, thản nhiên hỏi: “Thất bại sao?“



Trợ lý tựa vào tường, đan mười ngón tay vào nhau, hai ngón cái ngọ nguậy: “Ta quên không báo cho hắn biết mười phút sau lại họp.“



“Ngươi có thể gọi điện.“



“Ta chỉ muốn giúp ngươi giám sát hắn thôi.“ Trên thực tế hắn đã chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ ghi lại nhất cử nhất động của Trương Tri. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn luôn tin tưởng Trương Tri chính là trở ngại trên con đường sự nghiệp của La Thiếu Thần nên phải theo dõi hắn, trước khi hắn lớn mạnh phải tiêu diệt!



La Thiếu Thần nhìn chằm chằm máy tính, không nói câu nào.



Nhưng rồi khí thế trợ lý lại xẹp xuống: “Lúc ta đuổi theo thông báo, hắn nói liệt ta vào sổ đen, kiếm cơ hội chỉnh ta.“



La Thiếu Thần vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.



Trợ lý thiếu kiên nhẫn: “La Thiếu! Tốt xấu gì ta cũng là tâm phúc của ngài. Hắn nói vậy rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ! Ngài đừng đầu hàng dễ dàng thế chứ.“



Cuối cùng La Thiếu Thần cũng mở miệng: “Dù ngươi là gà, ta cũng không phải khỉ.“



“… Đấy không phải trọng điểm.“ Trợ lý đang muốn nói tiếp thì La Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn hắn, “Báo cho Kiều Dĩ Hàng chưa?“



Trợ lý cứng đờ tại chỗ.
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ: “Muộn hai mươi phút.“



Bởi có nhiều người đang ở nên trợ lý dùng ánh mắt cầu xin.



La Thiếu Thần: “Tiền lương tháng này… trừ hai mươi đồng.“



Trợ lý: “…” Nếu đây gọi là nghiêm phạt thì dù có bị khấu nhiều hơn cũng không thành vấn đề.



Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống cạnh Trầm Thận Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”



“Bàn về album.“ Trầm Thận Nguyên cũng thấp giọng trả lời.



Hai người nói thầm nên đầu không khỏi dựa sát vào nhau.



Trương Tri đột nhiên mở miệng: “Họp còn có thể nói thầm sao?“



Kiều Dĩ Hàng mờ mịt nhìn hắn. Cứ tưởng bữa KFC buổi sáng đã xóa sạch hận thù hóa ra là bản thân đã quá ngây thơ rồi. Trương Tri rõ ràng còn mang thù, chỉ đang chờ cơ hội thôi.



La Thiếu Thần: “Để không quấy rầy người khác, lúc cần nói thầm hãy dùng giấy.“



Trương Tri nheo mắt nhìn hắn.



La Thiếu Thần làm như không thấy: “Tên album sẽ trùng với tên phim. NCC hy vọng sẽ bán được 50.000 bản. Ghi âm tổng cộng sáu bài hát, bốn bài nhạc nền của phim. Mấy bài các ngươi chọn ta đã xem qua, chỉ cần phù hợp với chủ đề còn lại không quan trọng.“



Lam Vũ Tình không biết về lĩnh vực âm nhạc lắm nên viết giấy đưa cho Kiều Dĩ Hàng.



“50.000 bản là ít hay nhiều?“



Kiều Dĩ Hàng trả lời ngay bên dưới: “Không ít không nhiều.“



Hắn mới đưa giấy qua đã thấy Trương Tri lạnh lùng nhìn mình.



Nghĩ đến lời bài hát của mình còn nằm trong tay đối phương, Kiều Dĩ Hàng mỉm cười đầy thiện ý.



Cùng một nụ cười nhưng tâm tình bất đồng sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau.



Điệu cười này rơi vào mắt Trương Tri lại thành ra đắc ý dào dạt khoe khoang —



Thấy chưa, ta nam nữ thông ăn.



“Hừ!“ Trương Tri hừ lạnh.