Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 76 : Bị phát hiện (thượng)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Ra khỏi tiệm vàng thì đã gần sáu giờ, hai người đi ăn ở nhà hàng gần Hải Thiên Thành, Trương Tri trả tiền. Theo lời hắn thì đó coi như phí xăng dầu. Nghe vậy Kiều Dĩ Hàng cũng không thèm tranh cãi, dù sao cũng chỉ khoảng năm mươi đồng, đẩy đi đẩy lại thực vô nghĩa.
Nhưng để chứng minh tiền xăng xe có ích, hắn lái xe đưa Trương Tri về tận nhà.
Xuống xe, Trương Tri theo thói quen mà hỏi: “Mấy giờ lên?”
“Xem tình huống đã.” Kiều Dĩ Hàng trả lời, “Còn phải luyện hát, đọc kịch bản.”
“Quốc pháp có quy định thời gian công tác một tuần là bốn mươi tiếng.” Trương Tri chống tay lên cửa xe, không có ý muốn đóng cửa.
Khí lạnh từ từ thoát ra ngoài, nhiệt độ trong xe tăng lên nhanh chóng. Kiều Dĩ Hàng cởi cúc thứ hai ra, phanh cổ áo ra: “Hôm nay tôi mới làm có hơn sáu tiếng.”
Ánh mắt Trương Tri trượt theo tay hắn. Xương quai xanh giữa lúc tranh tối tranh sáng hiện lên góc cạnh phân minh, đẹp hơn nhiều nữ minh tinh vài phần.
“Ách…” Kiều Dĩ Hàng đang định gọi mới nhận ra, trừ Chiến Hồn ở ngoài, bọn họ còn chưa định cách xưng hô. Gọi Trương phó tổng giám cũng đúng nhưng giờ đã tan tầm, gọi vậy nghe như nịnh bợ lại mất tự nhiên. Hắn chần chờ rồi cuối cùng buột ra một tiếng: “Này.”
Trương Tri cấp tốc hoàn hồn, nhướn mày: “Này?”
“Hello?” Kiều Dĩ Hàng biết điều mà tự điều chỉnh.
“… Chuyện gì?”
“Thực ra tôi muốn hỏi.” Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ cánh tay đang gác lên cửa của hắn, “Cậu còn chuyện gì?”
Trương Tri có chút xấu hổ nhưng che giấu rất khá. Hắn nhanh chóng sập cửa, xoay người lên lầu, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.
Kiều Dĩ Hàng rút di động ra, gọi cho hắn: “Cậu hình như quên gì đó thì phải?”
“Tạm biệt?” Trương Tri nhàn nhạt đáp.
Kiều Dĩ Hàng vừa quay đầu xe vừa nói: “Không phải.”
“Bye bye?”
“Cái đó khác gì tạm biệt?”
“Giống “này” và “hello” thôi.”
Kiều Dĩ Hàng: “Nói thank you còn tạm được.”
Phong Á Luân không phải Nhan Túc Ngang. Trên thực tế, sau khi hoạt động của hắn giảm đi thì dù danh tiếng vẫn còn nhưng cũng chẳng nóng như trước. Chuyện này có thể buộc hắn phải quy ẩn ngay lập tức.
— hẳn là hắn đã nghĩ đến kết quả đó.
Dù là hắn hay Cao Cần, mặt trái của chuyện này hẳn đều đã nghĩ đến. Nhưng bọn họ vẫn không quay đầu.
Thoát khỏi cảm giác khiếp sợ ban đầu, Kiều Dĩ Hàng chợt cảm thấy sùng kính cùng đồng tình với bọn họ. Không phải ai cũng có thể đem sự ngiệp, thành tựu, danh tiếng cùng tương lai ra đánh cược. Nhất là ở nơi liên tục thay đổi như làng giải trí.
Hắn đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu chính mình gặp chuyện thì liệu có dũng khí để đối mặt như vậy không?
Trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh Trương Tri.
Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Rất nhiều cảm giác tốt đều do đối phương tốt với mình trước. Vì lòng tốt đó mà quan tâm hắn, chú ý nhất cử nhất động của hắn rồi dần dần khắc sâu ưu điểm của đối phương trong lòng.
“Hắn chỉ là một tiểu hài tử mười chín tuổi.”
“Hắn còn chưa hiểu rõ rất nhiều điều.”
“Nhẫn chỉ là một trò đùa ở Mỹ mà thôi.”
“Trên thế giới không có nhiều đồng tính luyến ái vậy đâu?”
“Có lẽ thực là muốn cảm ơn thôi.”
…
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên đứng dậy, đi ra sân thượng, ngắm ánh đèn của thành phố, hít thật sâu, hồi lâu mới thấp giọng lẩm bẩm: “Nghiêm túc liền thua.”
Hơn tiếng rưỡi sau, Tiểu Chu gọi điện tới báo cáo kết quả họp: “Cao đổng tạm thời bị cách chức.”
Tâm trạng Kiều Dĩ Hàng trầm xuống: “Còn Phong Á Luân thì sao?”
“Có khả năng sẽ không tham gia “Hắc Bạch chi gian” nữa.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng chẳng biết bản thân dập máy bằng cách nào, chỉ biết lúc cởi sơ mi ra, cả mảnh lưng đã ướt đẫm.