Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 83 : Hồng Môn Yến (trung)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Lúc Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng chạy tới, Trương Thức Khiêm và tân nương đã bị che lấp trong đám người, chỉ còn tiếng kêu yếu ớt vọng ra.



Kiều Dĩ Hàng hỏi nhỏ: “Chúng ta có nên làm gì đó không?“



Trương Tri nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói, “Lui ra phía sau một chút.“



Kiều Dĩ Hàng không rõ hắn muốn làm gì nhưng rất phối hợp lui ra sau nửa bước.



Trương Tri gật đầu: “Như thế sẽ không bị giẫm phải.“



Kiều Dĩ Hàng: “…“



Trương Thức Khiêm loay hoay giữa đám đông hồi lâu, sau khi uống hết ba chén cuối cùng cũng được thả ra.



Tân nương dìu hắn, gương mặt đỏ bừng, chẳng biết là thẹn hay giận.



Đám người La Thiếu Thần lúc này mới chạy tới.



Thanh niên tóc đuôi ngựa nhìn tân nương “áy náy“: “Cứu giá chậm, cứu giá chậm.“



Tân nương tức giận: “Các ngươi hơi quá đáng đó. Đại Kiều cùng Trương Tri tốt xấu vẫn giả bộ, các ngươi ngay chút việc nhỏ thế cũng không làm!“



Kiều Dĩ Hàng 囧.



Thanh niên tóc đuôi ngựa vội biện giải: “Biết sao được. Từ tám giờ sáng bọn ta đã phải giả bộ, giờ sắp giữa trưa rồi cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ.“



Trương Thức Khiêm nhận khăn lạnh La Thiếu Thần đưa qua, lau mặt, lắc đầu nói: “Hóa ra thời trung học ta toàn chơi với lưu manh.“



Mọi người chung quanh cười to.



Bạn học cũ của hắn cười: “Lúc đầu không biết ngươi là đại thiếu gia nhà họ Trương, mất đi biết bao cơ hội lợi dụng! Hôm nay đến đây là muốn báo lại thù nha!“



Một người khác giả bộ nghiến răng nghiến lợi: “Đúng thế! Lúc nhà ta mới mở tiệm ăn, ngươi cậy là con ông chủ lớn, bắt ta ngày nào cũng phải khao ngươi cánh gà nướng!“



Trương Thức Khiêm khoát tay: “Được rồi, được rồi. Nhà ta mở công ty đĩa nhạc, chút ta tặng ngươi đĩa nhạc của Đại Kiều.“



Người nọ liếc Kiều Dĩ Hàng: “Có chữ ký kèm theo nhé.“



Kiều Dĩ Hàng đang định đáp lời thì Trương Thức Khiêm khoát tay: “Ký gì chứ? Cánh gà nướng nhà ngươi có chữ ký chắc?“



Người nọ tức giận: “Ta kh.. á… suy nghĩ!“



Những lời này nói thập phần khó khăn. Hai chữ “Ta kháo“ bị người bên cạnh huých phải nên có tiếng “Á“. Đến đó chính hắn cũng phát hiện mình nói sai nên lợi dụng “khảo“ và “kháo“ gần âm nên biến thành “suy nghĩ“.



Những người khác cười vang.



Trương Tri đột nhiên kéo kéo Kiều Dĩ Hàng, chỉ hướng bàn trên.



“Sao thế?“ Kiều Dĩ Hàng mừng rỡ.




Kiều Dĩ Hàng tránh khỏi cánh tay đang dìu mình của Trương Tri, đi ra thang máy: “Không có bằng lái sẽ bị giữ xe đó.“



Trương Tri theo sau: “Còn tốt hơn có bệnh mà lái xe.“



“Thực sự là không sao nữa mà.“ Kiều Dĩ Hàng xoa xoa bụng trên. Không biết có phải rời khỏi tiệc cưới thoải mái hơn không mà hắn thấy bớt đau hắn.



Trương Tri hồ nghi: “Thật chứ?“



Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn hoài nghi mình giả bệnh, thở dài: “Dạ dày có đau thật nhưng đỡ nhiều rồi.“ Hắn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.



Trương Tri rất nhanh ngồi vào ghế bên.



Kiều Dĩ Hàng cài dây an toàn, đang chuẩn bị khởi động xe thì nghe Trương Tri gần như nói thầm: “Sorry.“



“… Hả?“ Hắn vểnh tai lên, nghiêng người sang phía ghế phụ.



Vẻ mặt kẻ kia có chút cứng ngắc: “Anh muốn tôi cắn nó sao?“



Kiều Dĩ Hàng lùi về, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: “Ai bảo cậu tự dưng lại nói mấy lời khó hiểu chứ.“



“Thật ra anh không cần phải tới.“ Trương Tri hối hận.



Kiều Dĩ Hàng cảm thấy dạ dày quặn đau, hít sâu một hơi, cố ý nói tránh: “Cha cậu có vẻ rất nghiêm khắc.“



Trương Tri khẽ sờ túi phải, hộp nhẫn trong đó đột lên một khối.



Nếu nói hôm nay có gì đáng ăn mừng thì chính là hắn không lấy nhẫn ra. Nếu không hậu quả…



Ngẫm lại thái độ hôm nay của Trương Phục Huân với Kiều Dĩ Hàng, hắn có chút sợ hãi.



Kiều Dĩ Hàng thấy hắn im lặng, không nhịn được: “Tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi chứ. Im lặng kháng nghị còn đáng sợ hơn điên cuồng hò hét đó.“



“Không kháng nghị.“ Trương Tri thấp giọng.



“Vậy sao…“ Kiều Dĩ Hàng dài giọng, rõ ràng là không tin.



Trương Tri liếc hắn một cái rồi đột nhiên “Chi“ một tiếng.



Kiều Dĩ Hàng chút nữa trợt tay khỏi bánh lái: “Cậu… không sao chứ?“



“Chẳng phải anh nói chi một tiếng sao?“ Trương Tri nhìn ra ngoài cửa sổ.



Kiều Dĩ Hàng bật cười, hồi lâu mới lên tiếng: “Ha! Cậu thích chít chít đến thế vậy sau này tôi gọi cậu là Chi Chi vậy?“



“…“ Xem như bù đắp lỗi lầm, cộng thêm phần cái dạ dày đau…



Hắn nhẫn!