Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 84 : Hồng Môn Yến (hạ)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


“Chi Chi.“ Kiều Dĩ Hàng thử nghiệm.



“…“ Nhẫn.



“Chi chi chi chi…“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện đây là cách quên cái dạ dày đau hiệu quả nhất.



“…”



“Chi…”



“Kiều Kiều.” Trương Tri đột nhiên mở miệng.



Tay lái xoay cái, xe đỗ khựng lại.



Trương Tri thấy hắn dừng xe, lập tức nhào sang, lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”



“Đau.” Khóe mắt có điểm ươn ướt, chẳng biết vì cười hay vì đau.



Trương Tri xòe tay ra.



“Làm gì thế?”



“Tôi mượn điện thoại.”



Kiều Dĩ Hàng nửa tin nửa ngờ đưa di động cho hắn.



Trương Tri nhận lấy rồi xuống xe.



“…” Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri đang gọi điện, buồn bực nghĩ: “Không phải gọi xe cấp cứu chứ?”



Tưởng tượng đến chuyện hình mình bị nâng lên xe cấp cứu có thể lên trang nhất ngày mai, hắn lo lắng có nên nén đau rời đi ngay không.



Cứu hộ tới rất nhanh, nhưng không phải đèn chớp lóe màu đỏ mà là một xe tải nhỏ.



Tài xế lấy dây thừng buộc đầu xe hắn vào đuôi xe.



Trương Tri lên xe, đưa trả di động cho hắn: “Nắm chắc bánh lái nhé.” Có thể hắn muốn che giấu hưng phấn trong lòng nhưng khuôn mặt vẫn như cũ tiết lộ suy nghĩ.



Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt: “Như vậy chẳng phải càng mất thời gian hơn sao?”



Trương Tri cừng đờ: “…”



Kiều Dĩ Hàng thấy hắn có vẻ mất mát, đành an ủi: “Thực ra cũng có chỗ tốt.”



“Chỗ nào tốt?” Trương Tri hỏi.



Xe tải chậm rãi lăn bánh, xe của Kiều Dĩ Hàng cũng từ từ di chuyển theo.



“Đỡ tốn xăng.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc trả lời.



Trương Tri tiếp tục mất mát.



Kỳ thực bị kéo đi khổ hơn lái xe nhiều vì rất bị động. Đến dưới nhà Kiều Dĩ Hàng đột nhiên mở miệng: “Biết vậy nhờ hắn lái xe đưa chúng ta về.”
Tiểu Chu ngồi cạnh Kiều Dĩ Hàng, hay tay nghiêm chỉnh đặt trên đùi, tựa như học sinh vi phạm.



“Tiểu Chu.” Mã Thụy đảo mắt qua nàng, “Ngươi nhắn tin cho Cao Cần rồi chứ?”



Đối với Cao Cần, hắn luôn luôn dùng thủ đoạn mượn sức. Hắn tự biết mình, biết Y Mã có ngày hôm nay không thể thiếu công Cao Cần. Hơn nữa là đồng nghiệp nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút tình cảm nào là vô lý. Khi chuyện Cao Cần và Phong Á Luân lộ ra, hắn chủ động hướng hội đồng quản trị đề nghị đình chỉ công tác của Cao Cần, dù tổng giám đốc như hắn cũng chẳng có cách nào khác nhưng vẫn có chút áy náy. Chút nhỏ xíu ấy càng thêm bé sau khi Cao Cần nhẹ nhàng giải quyết mọi việc, hơn nữa còn không thông qua hắn mà thuyết phục hội đồng quản trị để có thể trở về công ty sau khi mọi chuyện yên ổn.



Tiểu Chu ngẩng đầu, hai tay đặt ngay ngắn lên bàn, nghi hoặc hỏi: “Không phải là nên gọi điện càng sớm càng tốt sao?”



“…” Mã Thụy đảo mắt qua Kiều Dĩ Hàng, trút bực lên người hắn, “Còn ngươi, nói xem là xảy ra chuyện gì?”



Kiều Dĩ Hàng rất vô tội đáp: “Chỉ là đi ăn bữa cơm thôi mà.”



“Ăn bữa cơm mà liền ăn lên tạp chí luôn hả?” Con mắt của Mã Thụy đã thành công đột phá cực hạn sinh lý.



Kiều Dĩ Hàng nhún vai: “Cái này không nằm trong kế hoạch.”



“Còn nằm trong kế hoạch nữa? Ngươi cảm thấy mình hài hước lắm sao?” Mã Thụy đột nhiên phát giác cách nói chuyện của Kiều Dĩ Hàng có chút giống Cao Cần, càng thêm khó chịu, “Bây giờ đâu phải lúc để nói giỡn? Ngươi hẳn nên tỉnh táo lại đi!”



Nói thật, Kiều Dĩ Hàng không quá coi trọng mấy lời uy hiếp của Mã Thụy. Dù sao cả công ty đều biết Mã tổng hay phóng đại sự việc. Đẻ ra chuyện này chắc do ảnh hưởng vụ của Cao Cần nhưng chuyện đó có bằng chứng xác đáng, mấy tin này chỉ là suy đoán, vấn đề phòng chừng không lớn.



“Dạ, Mã tổng nói rất đúng.” Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc đáp lời.



Mã Thụy không bắt bẻ được nữa, đành bỏ qua: “Ngươi nói xem, rút cuộc là có chuyện gì?”



“Chỉ là ăn bữa cơm thôi.” Kiều Dĩ Hàng thấy Mã Thụy lại có dấu hiệu giận dữ, thức thời bổ sung, “Nhưng người đến dự nhiều quá nên không có chỗ, đành ngồi ở bàn trên.”



Mã Thụy hồ nghi nhìn hắn: “Chỉ là như thế?”



“Đương nhiên.”



Mã Thụy chỉ chỉ vào mấy tờ báo: “Vậy sao sau lại có màn ôm ấp thế này?”



“Ta bị đau dạ dày.”



“Đừng bịa chuyện!”



“Đau dạ dày có giả được không?” Tiểu Chu nghi hoặc xen vào.



“Ngươi, ngươi câm miệng.” Mã Thụy giận đến mức nói cũng lắp bắp.



Cửa phòng vang lên hai tiếng “cộc, cộc”, sau đó nhẹ nhàng bị đẩy ra.



Mã Thụy chẳng thèm nhìn: “Ra ngoài! Ta đang bận.”



“Tốt. Đại Kiều, Tiểu Chu, theo ta.” Cao Cần nói xong quay sang mỉm cười với Mã Thụy, “Từ từ giải quyết nhé.”



Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.



Cao Cần phất tay tạm biệt Mã Thụy.



Mã Thụy: “…”