Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 90 : Giận dỗi (hạ)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Ý trời?



Vậy thiên ý là kiên trì sẽ có kết quả tốt hay không kiên trì thì không có kết quả tốt?



Kiều Dĩ Hàng cảm thấy nổi da gà.



Trương Tri nói xong vẫn rất trấn định, trừ đôi lúc liếc kính chiếu hậu quan sát… chu vi nửa thước chung quanh.



Kiều Dĩ Hàng bị “lơ đãng“ liếc tới mấy lần, không nhịn nổi mở miệng: “Gần đây có khỏe không?“



“Vẫn tốt.“



Kiều Dĩ Hàng âm thầm kiểm điểm. Vội vã tìm một đề tài không kéo dài chỉ khiến không khí càng cứng ngắc nên lần này hắn ngẫm thật lâu mới chọn ra một cái có vẻ an toàn lại không cụt lủn: “Bao giờ anh trai và chị dâu cậu về? Tôi định có thời gian rảnh thì đến thăm quan triển lãm tranh một chút.“



Trương Tri cuối cùng cũng cố định hai tròng mắt của mình lại: “Vài ngày nữa.“



“…“ Đừng bảo hắn cũng không biết bọn họ đi bao lâu đi?



Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ nghĩ, “Sớm biết vậy thà hỏi sắp tới EF có kế hoạch gì còn hơn… Dù Trương Tri cũng chưa chắc đã biết.



“Trước khi đi anh tôi có gặp tôi bàn chuyện.“



“Sao?“ Kiều Dĩ Hàng cẩn thận đáp. Dựa vào mấy tin đồn gần đây, có thể chuyện này liên quan đến việc thừa kế tập đoàn Trương thị.



Trương Tri dịch tay. Nếu nhìn kỹ có thể thấy vị trí hắn nắm lúc trước có dấu mồ hôi lạnh. “Nếu tôi không định kết hôn, hắn và chị dâu sẽ sớm sinh con.“



Nghe được chủ đề lệch xa đến vạn dặm. Kiều Dĩ Hàng bật thốt: “Sao lại không kết hôn?“



Trương Tri trầm mặc.



Kiều Dĩ Hàng như lĩnh ngộ ra gì, mất tự nhiên hẳn lên.



“Hắn sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi.“ Trương Tri vô thức nói những lời đề nghị của Trương Thức Khiêm ra. Hắn chỉ cảm thấy muốn thổ lộ hết ra, “Gia quy có quy định, không muốn kế thừa gia nghiệp thì phải chấp nhận hôn nhân chỉ định, muốn tự do hôn nhân thì phải kế thừa gia nghiệp.“



Điều này lúc Kiều Dĩ Hàng nghe Cao Cần nói qua đã thấy hợp lý, giờ ngẫm lại mới hiểu rõ mục đích của nó là không để con cháu nhà mình chết đói a.



Kế thừa gia nghiệp, có tài sản làm chỗ dựa, không đói chết được.



Chấp nhận mai mối của gia đình, có nhà vợ làm chỗ dựa, cũng chẳng chết đói được.



Hắn đột nhiên ngộ được dụng tâm của các bậc tiền bối Trương gia.




“Tâm sự?“ Trương Tri nhớ lại từng lúc ở chung. Hình như bất tri bất giác đã làm.



“Thứ hai, ngươi có thể sống cùng với hắn dưới một mái nhà hay không.“



“Điều này làm thế nào biết được?“ Cùng sinh hoạt trong game có tính không?



Trương Thức Khiêm cười nói: “Cái này phải dựa vào ngươi rồi.“



Trương Tri cũng hiểu câu hỏi của mình càng ngày càng giống học sinh tiểu học, cuống quít chuyển chủ đề: “Khi nào ngươi cùng chị dâu trở về?“



“Ngươi muốn đi đón?“ Trương Thức Khiêm mừng rỡ.



“Kiều Dĩ Hàng muốn đến xem triển lãm tranh của ngươi.“



“Tình anh em cũng rất quan trọng.“ Trương Thức Khiêm chua xót nói.



“Ngươi hy vọng ta thế chỗ chị dâu nghỉ tuần trăng mật với ngươi sao?“



“…“ Tưởng tượng đến đã thấy nổi da gà. Trương Thức Khiêm rất nhanh nói sang chuyện khác, “Cuối tháng. Chắc sang tháng sau thì mở lại triển lãm tranh. Hoan nghênh ngươi đem đối tượng lý tưởng cho tuần trăng mật kia tới.“



Dập máy, Trương Tri chậm rãi chỉnh lý lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.



Hồi lâu.



Hắn nhìn mình trong kính chiếu hậu, hạ quyết tâm.



Dù đi qua trưa nhưng vì ngồi xe nên Kiều Dĩ Hàng không thấy mệt. Quan hệ ngày càng quỷ dị với Trương Tri khiến hắn gác game lại, suy nghĩ về cách diễn của Nhan Túc Ngang và Phong Á Luân. Tuy Trương Tri đã đồng ý giúp hắn nghiên cứu nhân vật nhưng xem tình hình trước mắt, tự lực cánh sinh đảm bảo hơn.



Kỳ thực nghiên cứu cách diễn cũng không buồn chán. Kịch bản Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân chọn đến thú vị, buổi tối ngồi ở sô-pha ăn sa lát xem phim lại càng thoải mái.



— nếu lượng sa lát không bị hạn chế thì quá tuyệt vời.



Vì tâm tình tốt nên mơ cũng đẹp, ngay cả việc sáng sớm bị chuông cửa đánh thức cũng không làm tâm tình hắn chuyển xấu.



Cho đến khi hắn mở cửa, thấy Trương Tri kéo hai va li to đứng ngoài cửa nhìn hắn.



“Chào buổi sáng.“ Trương Tri cười đến xán lạn.



“…“