Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 91 : Ở chung (thượng)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Nếu giờ có máy đo tâm tình ở đây, đảm bảo khi gắn vào người Kiều Dĩ Hàng, trước tiên kim sẽ đung đưa tại chỗ rồi chạy một mạch về 0.



Trương Tri gặp hắn không phản ứng, định kéo hành lý vào nhà.



“Chờ chút!“ Kiều Dĩ Hàng vô thức chặn cửa, “Sao cậu lại ở đây?“



Trương Tri: “Tôi đi xe tới.“



“Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?“ Nhớ không lầm thì lần trước Trương Tri còn gọi điện thoại oán giận vì không được vào nhà.



“Hỏi Tiểu Chu.“ Trương Tri chưa cần hắn hỏi tiếp đã chủ động giải thích, “Số của Tiểu Chu là tôi gọi đến Y Mã hỏi.“



“…“ Kiều Dĩ Hàng gãi gãi đầu, thuận tiện suy xét lại các đầu mối, “Được rồi. Thế giờ giải thích xem, sao sáng sớm cậu đã xách vali xuất hiện trước cửa nhà tôi?“



Trương Tri thở dài: “Con bác chủ nhà về nước, tôi bị đuổi đi.“



“Trước khi thuê nhà bao giờ chả có hợp đồng.“ Trên mặt Kiều Dĩ Hàng viết ba chữ to “Ta không tin“.



“Ừm, bác ấy bồi thường rồi.“ Trương Tri quyết không buông.



“Nhà cậu cũng ở ngay đây mà.“



Trương Tri tiếp tục thở dài: “Chuyện lần trước giữa tôi với anh khiến cha tôi rất tức giận.“



Kiều Dĩ Hàng ngẫm lại vẻ mặt Trương Phục Huân tại hôn lễ, rõ ràng là không thích mình nhưng chuyện này sao có thể trách hắn? Rõ ràng là Trương Tri tự làm tự chịu. Hơn nữa hắn cũng là người bị hại, sao giờ lại như hồ ly tinh dụ dỗ con nhà lành rồi?







Hắn bị hình ảnh đó làm rùng mình.



“Vậy nên cho tôi ở vài ngày đi.“ Trương Tri chăm chú quan sát khe hở giữa Kiều Dĩ Hàng và cửa, chờ đợi thời cơ vọt vào.



“Khách sạn tồn tại chính là để cho người không có nhà để về.“ Kiều Dĩ Hàng tuy rùng mình, suy nghĩ lại sáng suốt, “Đừng nói cậu là phó tổng giám của EF mà ngay cả tiền khách sạn cũng không trả nổi.“



Trương Tri gật đầu: “Tiêu hết rồi.“



Kiều Dĩ Hàng nheo mắt: “Tiền bồi thường của chủ nhà đâu?“



“Trả lại rồi.“ Trương Tri đáp, “Tôi cảm thấy bác ấy rất tiếc số tiền đó.“



“…“



Trước khi đến, Trương Tri đã đoán được bước qua cánh cửa này chẳng dễ dàng. Nói chuyện lâu vậy mà vẫn dậm chân tại chỗ. Hắn có chút bực bội: “Lúc bạn bè gặp rủi ro thì giúp đỡ đối phương một chút không được sao?“



Nếu là lúc trước, Kiều Dĩ Hàng cũng không cố chấp đến vậy. Nhưng sau hôm qua, hắn cảm thấy trong đầu mình và đối phương đều có chút mập mờ, nếu còn cho vào, chẳng khác gì dẫn sói vào nhà.




Phòng không lớn, khoảng 10 thước vuông. Đồ dùng đầy đủ mà đơn giản, tủ quần áo trắng, giường đơn dài hơn 2 mét, đầu giường là đèn ngủ nho nhỏ. Bàn đặt ở trong góc, cũng màu trắng, hẳn là cùng kiểu với giường và tủ. Nhờ người dọn dẹp cần mẫn, gian phòng này dù không người ở vẫn hết sức sạch sẽ.



“Nhớ.. Trả tiền thuê.” Kiều Dĩ Hàng tựa cửa vừa đánh răng vừa nói.



Trương Tri quay đầu lại: “Lúc nãy anh chưa đánh răng?”



Động tác của Kiều Dĩ Hàng cứng đờ.



“Hơi thở rất tươi mát.” Trương Tri bình luận.



Kiều Dĩ Hàng buồn bực quay đầu đi vào nhà tắm.



Trương Tri mở vali, bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Thực ra phòng ở trước đây là Trương Phục Huân mua cho nên căn bản không cần tranh cãi về hiệp ước thuê nhà vậy nên lúc dọn đi, đồ gì dùng được hắn đều lấy.



Đợi Kiều Dĩ Hàng đánh răng rửa mặt chải đầu xong quay lại thì căn phòng đã hoàn toàn thay đổi.



Trên bàn có ống bút, laptop, đồng hồ báo thức… Cả phòng vì thế mà ấm áp hẳn lên.



Nhìn Trương Tri nhét từng bộ từng bộ quần áo vào tủ, Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng có cảm giác ở chung với người khác. Thân là chủ phòng, hắn có lệ hỏi thăm: “Cần giúp gì không?”



Trương Tri lập tức đáp: “Tôi còn chưa ăn sáng.”



“…”



Trương Tri thấy hắn đứng im, thăm dò: “Bao ăn chứ?”



“Mỗi tháng một vạn đồng!” Kiều Dĩ Hàng công phu sư tử ngoạm.



Trương Tri ngoan ngoãn nghe lời: “Nếu bao cả chi phí sinh hoạt thì tôi đưa luôn tiền lương cho anh.”



Kiều Dĩ Hàng囧囧nói: “Đây là tôi bao dưỡng cậu hay cậu bao dưỡng tôi.”



Trương Tri ngẫm nghĩ một chút: “Coi như giúp đỡ lẫn nhau đi.”



Kiều Dĩ Hàng không nói được lời nào, xoay người rời đi.



Trương Tri tiếp tục nhồi quần áo.



Kiều Dĩ Hàng rất mau trở lại, trong tay còn cầm theo bút.



Trương Tri ngừng tay nhìn hắn.



Kiều Dĩ Hàng ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Vậy chúng ta thảo luận phương án cụ thể “giúp đỡ lẫn nhau” thế nào đi!”