Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 92 : Ở chung (trung)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


Giờ Trương Tri mới biết, hóa ra Kiều Dĩ Hàng có thiên phú làm thư ký. Chỉ trong nháy mắt mà tờ giấy nọ đã phủ kín chữ.



Kiều Dĩ Hàng viết xong còn đặc biệt kiểm tra lại, xác nhận không quên gì rồi mới đưa cho hắn.



Trương Tri nhận lấy, quét qua một vòng xác nhận không có việc nặng như quét dọn, rửa bát mới yên tâm đọc cẩn thận.



“Đúng hạn trả tiền nhà?“



Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Nhất định phải thế.“



Trương Tri kinh ngạc nhìn hắn: “Anh thiếu tiền?“ Xét trên độ nổi tiếng của Kiều Dĩ Hàng bây giờ, thu nhập hẳn phải rất cao. Hay là đa phần đều bị Y Mã ăn chặn rồi?



Kiều Dĩ Hàng: “Tôi thiếu lý do để quét cậu ra khỏi nhà.“



Trương Tri bĩu môi, tiếp tục xem: “Thời gian sử dụng toa-lét: từ 1 giờ sáng đến…“ Hắn hít một hơi, cố nặn ra tươi cười, “Vậy nếu tôi cần đi toa-lét trước 1 giờ sáng thì nên làm gì?“



“Mua bô đi.“ Kiều Dĩ Hàng tích cực hiến kế.



“…“ Trương Tri vò tờ giấy, “Thực tế là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý tốt nhất. Phương án cụ thể sau này quyết định đi.“



Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn tờ giấy bị vo viên trong tay hắn, “Là khách trọ, hành động này của cậu gây ra nhiều nhân tố bất hòa rồi đấy.“



“Tôi sẽ cố cải thiện.“ Trương Tri trả lời có lệ, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Anh còn chưa đi à?“



“Đi đâu?“ Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.



“Chẳng phải hôm nay anh phải tham gia  chương trình “Thần Phong“ à?“



Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Sao cậu biết?“ Hắn tham gia Thần Phong cũng không phải để tuyên truyền album mới mà là làm khách mời, bình luận những ca khúc cùng album mới ra. Tiết mục này chỉ mời những người gần đây không ra album để đảm bảo công bằng.



“Tiểu Chu..“ Trương Tri ra dấu “anh hiểu rồi đấy“.



“Tôi đi hỏi bộ phận nhân sự xem tự ý đuổi việc trợ lý cần bồi thường bao nhiêu tiền.“ Kiều Dĩ Hàng bỏ lại những lời này, chạy vội đi thay quần áo.



Đến lúc hắn thay xong đi ra, Trương Tri đã cầm sẵn chìa khóa xe đứng ở cửa.



“Tự tôi cũng có thể lái xe được.“ Kiều Dĩ Hàng nói.



Trương Tri gật đầu: “Tôi biết. Đi thôi.“



Kiều Dĩ Hàng: “…“



Từ lúc ra khỏi cửa đến khi đến gara, Kiều Dĩ Hàng lặp đi lặp lại rằng kỹ thuật lái xe của mình trừ Schumacher (tay đua công thức 1 Su-ma-khơ ấy mà) ra thì khó có địch thủ, tuyệt đối có thể lái từ đây tới đài truyền hình.



Trương Tri phi thường hợp tác lắng nghe, cho đến trước cửa xe.
[tư trò chuyện]



Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ sao mỗi lần ta thấy các ngươi đều có cảm giác như trải bao nhiêu kiếp rồi ấy.



Tiểu Thuyền: nói rõ ngươi chết nhiều lắm rồi.



Thủy Tiên hòa thượng: đi làm phụ bản với ta.



Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ta?



Thủy Tiên hòa thượng: ngươi không đi, Chiến Hồn cũng không chịu đến.



Thủy Tiên hòa thượng: đầu năm nay tìm người để cọ kinh nghiệm không dễ a.



Tiểu Thuyền: ngươi nhàn quá rồi.



Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ ta ngồi chồm hỗm chỗ này vì chờ các ngươi a.



Thủy Tiên hòa thượng: ta sợ không có người quen ngồi đây làm liên lạc viên cho các ngươi, thắt chặt tình cảm, sớm muộn có ngày các ngươi bỏ game.



Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.



Chẳng biết từ bao giờ, thời gian hắn chơi game ngày càng giảm. Có lẽ vì quen với quy tắc game, có lẽ vì hắn đã không phải Tiểu Thuyền ngu ngốc đơn độc kia, mà có lẽ vì… người khiến hắn bận tâm trong game đã đi vào hiện thực.



Đối với hắn mà nói, trừ Trương Tri thân là Chiến Hồn Vô Cực xông vào cuộc sống của hắn ra, những người khác đều là ở một thế giới khác. Người bọn họ quen là Tiểu Thuyền, một cô gái hơi ngu ngốc và ngây thơ. Đến một ngày nào đó, liên hệ giữa bọn họ càng ngày càng ít, cuối cùng đứt hẳn, tựa như bạn tiểu học, trung học…



Tóm lại, như Thủy Tiên hòa thượng nói đó, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ thật sự quên đi quên mất tài khoản, thuận tay xóa mất game khi thanh lọc bộ nhớ máy tính, rồi bỏ đoạn gặp gỡ này vào trong ký ức, chờ đến một ngày ngẫm lại chuyện cũ mới đem ra cảm khái.



[tư trò chuyện]



Thủy Tiên hòa thượng: ngươi cảm động chưa?



Thủy Tiên hòa thượng: nếu cảm động rồi thì đi làm phụ bản với ta đi.



Thủy Tiên hòa thượng: không cho ta cọ kinh nghiệm còn bắt ta cho bọn họ cọ kinh nghiệm, cuộc sống thực sự quá khó khăn rồi.



Thủy Tiên hòa thượng: ta là kiều hoa nha, sao bọn họ có thể vùi dập ta, bắt ta làm tiên phong chứ?



Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/~~ ta hơi tào lao vài câu thôi, đừng bỏ mặc ta mà.



Thủy Tiên hòa thượng: chỉ là tâm hồn thiếu nữ của ta rất tĩnh mịch.



Tiểu Thuyền: -_-||| tọa độ.