Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 96 : Trọng trách (hạ)

Ngày đăng: 16:32 19/04/20


“Ờ, chỉ là trọ tạm tại nhà ta thôi.“ Hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng.



Liên Giác Tu: “Hắn cũng là nghệ sĩ?“  Gần đây hắn ở Mỹ nên không rõ lắm về tình hình giải trí trong nước.



Cao Cần giới thiệu: “Con trai Trương Phục Huân, cháu Trương Phục Mãn.“



Liên Giác Tu nhíu mày: “Hắn giống cha hay giống chú?“



Kiều Dĩ Hàng ngớ ra: “Có quan hệ gì?“



Cao Cần giải thích: “Lấy sở thích của hắn mà nói, hắn càng thích loại giống Trương Phục Mãn.“



Kiều Dĩ Hàng: “Hắn… cũng không giống.“



Cao Cần bổ sung: “Hắn là con lai.“



Liên Giác Tu rút di động, hăng hái hỏi: “Số điện thoại?“



Kiều Dĩ Hàng 囧囧 cự tuyệt: “Giờ hắn còn chưa tan sở.“



Liên Giác Tu nhìn về phía Cao Cần.



Dù đang lái xe nhưng Cao Cần vẫn cảm ứng được ánh mắt hắn, không thèm quay đầu đáp: “Hắn đang làm tại công ty đĩa nhạc EF.“



“Chúng ta đi đón hắn.“ Liên Giác Tu mừng rỡ chỉ tay về bên trái, “Đường này.“



Cao Cần vô thức rẽ theo hướng hắn chỉ, rồi lập tức kêu lên: “Hỏng rồi.“



Kiều Dĩ Hàng trừng mắt: “Chỗ này cấm rẽ trái.“



Liên Giác Tu vỗ ngực: “Phạt ta trả.“



“Vấn đề không phải tiền phạt.“ Cao Cần nhìn người cảnh sát đứng ở ven đường ra hiệu cho hắn, nhíu nhíu mày.



Cửa sổ xe hạ xuống.



Giao cảnh nhìn ba người ngồi trong xe, thản nhiên hỏi: “Hôm nay sao đông đủ thế?“



Liên Giác Tu ho vội một tiếng: “Lâu rồi không gặp.“



Giao cảnh: “Hộ chiếu ở Mỹ hết hạn rồi sao?“



Liên Giác Tu mấp máy môi, nhìn Cao Cần.
“Xin chào.“ Trương Tri liếc qua hắn, lúc thấy Cao Cần khuôn mặt như phủ thêm một tầng băng.



Liên Giác Tu cười khẽ. Không khí trở nên kỳ quái.



Cao Cần im lặng khỏi động xe, lái tới nhà hàng.



Vì trong xe hai người im lặng, một kẻ xem làm trò nên gánh nặng điều chỉnh không khí rơi vào Kiều Dĩ Hàng. Đầu tiên hắn giới thiệu ba người với nhau rồi bắt đầu triển khai chủ đề giao cảnh.



Nếu nói bốn người có điểm gì chung thì cảnh sát giao thông chính là một trong số đó.



Vừa nghĩ tới khuôn mặt nghiêm trang kia, khoảng cách giữa bốn người như được kéo gần lại.



Cao Cần cuối cùng hãnh diện mở miệng: “Ta kêu Tiểu Bạch lần sau thấy bọn họ đến cửa hàng mua thịt thì nhất định phải kêu giá thật đắt.“



Liên Giác Tu giật mình: “Tiểu Bạch đồng ý?“



Cao Cần: “Không, nhưng người làm trong cửa hàng đồng ý rồi.“



Liên Giác Tu cau mày ngẫm nghĩ chút: “Cái cậu bé thích ăn kẹo mút ấy hả?“



“Hắn kết hôn rồi.“ Cao Cần tỏ vẻ phản đối với cách xưng hô của hắn.



Liên Giác Tu đột nhiên nâng tay lên khoe nhẫn: “Ta cũng kết hôn rồi.“



Ánh sáng phản chiếu khiến Trương Tri cảm thấy chói mắt. Hắn đột nhiên nhớ tới đôi nhẫn bị mình giấu trong rương. Nếu giờ Kiều Dĩ Hàng cũng đeo thì tốt biết bao. Như thế hắn có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố quyền của mình.



Nói thật, so với Cao Cần và Liên Giác Tu, hắn cảm thấy chỉ lo lắng là chưa đủ. Hai người này đều đã tự lập nên bầu trời của riêng mình, mà hắn vẫn còn phải núp dưới cánh cha mình.



Nếu Kiều Dĩ Hàng chọn bọn họ… dù hắn không muốn nghĩ vậy nhưng ý niệm này cứ điên cuồng nhảy ra. Hắn chẳng thể chối bỏ rằng, trên sự nghiệp, đừng nói so với Cao Cần, Liên Giác Tu, ngay cả Kiều Dĩ Hàng hắn vẫn còn kém rất xa.



Nghĩ tới nghĩ lui, tự ti biến thành bất mãn. Tại sao bên người Kiều Dĩ Hàng lại có nhiều người đáng ghét lởn vởn vậy chứ? Từ Lam Vũ Tình, Trương Giai Giai đến Cao Cần, Liên Giác Tu. Nam nữ đều có, thực hoa cả mắt.



Trương Tri đột nhiên rất muốn đem Kiều Dĩ Hàng khóa chặt vào lòng mình mà chìa khóa chỉ có mình hắn giữ. Đương nhiên, hắn không ngại vứt chìa khóa xuống bồn cầu xả nước.



Cao Cần dừng trước cửa nhà hàng, đám Kiều Dĩ Hàng xuống xe trước, hắn đem xe đi gửi.



Liên Giác Tu nhìn cảnh náo nhiệt trong sảnh, xúc động nói: “Vẫn còn nhiều người ghê.“



Kiều Dĩ Hàng cười: “Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất đấy.“



Liên Giác Tu: “Vì là ta mời nên Cao Cần nhất định không chọn tốt nhất mà chọn đắt nhất.“