Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 97 : Thương lượng (thượng)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
Vì Liên Giác Tu móc hầu bao nên trước đó Cao Cần đã nhanh chân đặt chỗ tốt.
Phòng bầu dục, bàn rộng tới mức hai mươi người ngồi chắc cũng không thấy chật.
Sau khi vào chỗ, mọi người nhìn nhau im lặng.
Bốn người ngồi bốn phía, nhìn chẳng giống cùng ăn tối mà như đi bàn công việc.
Liên Giác Tu nhướn mày: “Ngươi định gọi bao nhiêu món?”
Cao Cần: “Cũng ít thôi. Để bọn họ đem hết thực đơn lên.”
Liên Giác Tu: “…”
“Ta ăn bù lại phần tiệc cưới ấy mà.” Cao Cần thản nhiên nói.
Liên Giác Tu cười khan giải thích: “Bọn ta kết hôn lữ hành mà.”
Cao Cần: “Lúc ngươi đòi phong bì đâu có nói vậy.”
“Nếu nói ngươi còn tặng sao?”
“Đương nhiên không.” Cao Cần khẳng định.
Trương Tri nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ, cũng thả lỏng. Hắn không thích kẻ khác thân cận với Kiều Dĩ Hàng quá – bất kể nam nữ.
Liên Giác Tu lúc ấy đang trêu chọc Cao Cần, không chú ý chút tâm tư nho nhỏ ấy của hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi cùng Á Luân định khi nào làm?”
Cao Cần không đổi sắc mặt: “Chúng ta vẫn làm đấy thôi.”
Liên Giác Tu đen mặt: “Ý ta là lễ cưới ấy.”
Cao Cần liếc hắn: “Ngươi sốt ruột đưa phong bì.”
Liên Giác Tu cười xấu xa: “Không, là ta tiếc tiền hồng bao thôi.”
Cao Cần: “Vậy thì không nhất thiết phải tổ chức.” Hắn dừng một chút, “Á Luân đâu có cảm giác bất an như Cổ Chí Thanh nên kết hôn hay không cũng vậy.”
Liên Giác Tu nghẹn lời. Không bằng Cao Cần giữ mình trong sạch, quá khứ của hắn huy hoàng lắm.
Trương Tri nghe vậy hoàn toàn yên tâm. Nghe bọn hắn nói chuyện thì Liên Giác Tu và Cao Cần đều có bạn đời, như thế độ nguy hiểm cho Kiều Dĩ Hàng rất thấp.
Liên Giác Tu đột nhiên quay về phía Kiều Dĩ Hàng: “Các ngươi thì sao?”
Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra: “Chúng ta?”
Liên Giác Tu hỏi: “Làng giải trí dù không có bí mật nào giữ được nhưng khá khoan dung với loại quan hệ này.”
Cao Cần đưa đẩy: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đại Kiều và Trương Tri chỉ là bạn tốt mà thôi.”
Trương Tri sầm mặt xuống, trong lòng nổi lên một ngọn lửa. “Chỉ là bạn tốt mà thôi”, sáu chữ này vừa như hào nước sâu vắt ngang giữa hắn và Kiều Dĩ Hàng, lại vừa như cáo thị cảnh cáo bọn họ không nên vượt qua ranh giới.
Tuổi của hắn vốn tràn đầy tâm lý phản kháng. Sáu chữ này của Cao Cần như rót thêm dầu vào ngọn lửa leo lét trong lòng hắn. Hắn chằm chằm nhìn sườn mặt Kiều Dĩ Hàng, tựa hồ đang chờ hắn phản bác.
— Dù hắn cũng nghĩ không ra lý do Kiều Dĩ Hàng sẽ phản bác.
Kiều Dĩ Hàng mất tự nhiên mà nhấn mạnh: “Đúng, bạn tốt.”
Lửa giận trong lòng Trương Tri bốc lên đến đầu.
Liên Giác Tu nhíu mày, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, lại lặng lẽ hạ xuống, vờ như vô tình: “Sao đồ ăn còn chưa dọn lên nhỉ?”
Cao Cần gõ tay lên bàn: “Vì còn chưa chọn món.”
Hắn vừa dứt lời, phục vụ đã chậm rãi bưng đồ nhắm lên.
Liên Giác Tu ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì? Đưa sai bàn rồi sao?”
Cao Cần, Phong Á Luân: “…”
Sau khi xuống xe, gió lạnh thổi tới mới khiến Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo lại. Trong tình huống không có gì che chở, đứng giữa ngã tư đông đúc này thực sự không phải hành động sáng suốt.
Hắn nhìn bốn phía, đi vào cửa hàng quần áo mua mũ và kính đội vào.
Dù ngụy trang có hơi đơn giản nhưng dáng người hắn hấp dẫn không ít ánh mắt chú mục.
Kiều Dĩ Hàng chỉ nghe ong ong bên tai, phảng phất như vô số người nhỏ giọng kêu Đại Kiều Đại Kiều Đại Kiều…
Hắn bước nhanh tới trước, thoát đi đám đông trước khi có người kịp phác lên.
Đây vốn là ngã tư khu sầm uất nhất thành phố, người nhung nhúc khiến hắn có cảm giác nghẹt thở như sắp bị nhấn chìm.
Suy nghĩ duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là sắp tới chỗ Trương Tri xuống xe rồi.
Mười thước, tàm thước, năm thước, hai thước, một thước…
Má nó!
Người đâu rồi!
Thực tế chứng minh, chạy trở về còn thấy người kia đứng đó chỉ là phim mà thôi. Người biết di chuyển, lại còn biết bắt xe mà di chuyển nữa.
Đến khi Kiều Dĩ Hàng về nhà, Trương Tri đã tắm rửa xong, đang ngồi chơi game bằng laptop trong phòng khách.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy Trương Tri không làm nhiệm vụ luyện cấp mà kéo Thủy Tiên hòa thượng đến Đài Luận Võ liều mạng trút giận.
Kiều Dĩ Hàng cởi giày: “Tôi về rồi.”
Trương Tri cũng không thèm ngẩng đầu lên. Thực ra trong đầu hắn đang tua đi tua lại cảnh Liên Giác Tu gắp rau cho Kiều Dĩ Hàng tối hôm nay…
“Chết tiệt! Sao hắn không từ chối đi?!”
Kiều Dĩ Hàng cởi mũ và kính, nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn định mở miệng nhưng tiếng chửi khẽ, mấy lời định nói nghẹn lại trong họng. Hắn xoay người im lặng đi vào phòng ngủ.
Vừa vào mười giây lại đi ra, hắn đứng ở cửa trừng mắt nhìn kẻ đang dương dương tự đắc trên sô pha.
Trương Tri không ngẩng đầu lên đáp: “Tôi chắc chắn lần này quần lót ở trong máy giặt.”
Kiều Dĩ Hàng giơ hai tay lên: “Vậy còn tất?”
“Tôi chưa bao giờ giặt tất cùng với quần lót.”
Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Thế nên nó ở trong bồn tắm?”
Trương Tri ngừng tay: “Sorry.”
“Rồi?” Kiều Dĩ Hàng cầm tất hắn, tựa hồ còn chờ đợi gì đó.
Trương Tri cuối cùng cũng nhìn lên. Con ngươi đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Kiều Dĩ Hàng vẫn tiếp tục: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Trương Tri lập tức gập máy lại, đứng dậy nhanh chóng đi đến chỗ Kiều Dĩ Hàng, không đợi hắn phản ứng đã giật lấy tất đi vào phòng tắm.
Phòng trong còn lưu lại mùi sữa tắm và dầu gội đầu có điểm ngòn ngọt.
Trương Tri đi tới chỗ thùng rác, vứt tất vào.
“Đó là lãng phí.” Kiều Dĩ Hàng đi theo sau hắn.
“Lãng phí có tính toán.” Trương Tri đột nhiên xoay người, chóp mũi vừa lúc xẹt qua Kiều Dĩ Hàng.
Vì quá nhanh nên hai người cũng không kịp phản ứng. Đến lúc tách ra mới ý thức được mọi chuyện.