Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 98 : Thương lượng (trung)
Ngày đăng: 16:32 19/04/20
“Anh…” Trương Tri kích động mở miệng nhưng không biết nói thế nào.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy nóng mặt, vội ho một tiếng: “Mũi cậu thực dài.”
“…”
Không khí càng thêm cứng ngắc.
Không biết là tại hơi nước còn chưa tán đi hay nội tâm hai người đều đang sôi sục mà trong kính, hai gương mặt đều đỏ hồng.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Kiều Dĩ Hàng lặp lại câu lúc trước.
Ngọn đèn phòng tắm mịt mờ tạo khiến không gian lúc này tựa như cảnh mộng.
Trương Tri khẽ liếc qua Kiều Dĩ Hàng. Rõ ràng đều là nam nhưng giờ khắc này, xao động trào dâng trong lòng hắn. Do dự, chần chừ, hoang mang, phiền não… hết thảy đều biến mất tăm trước cảm giác này.
Hắn đột nhiên hiểu ra, chấp ngộ muốn bắt giữ người trước mắt trong lòng mình thực mạnh mẽ.
Có yêu hay không đột nhiên chẳng ý nghĩa.
Hình ảnh Trương Giai Giai, Liên Giác Tu cũng biến mất theo.
Đáy lòng hắn vang lên một giọng nói, kêu hắn bắt lấy người trước mắt, khóa lại, giấu kỹ. Từ nay về sau, hắn chỉ thuộc về ngươi.
Chỉ một mình ngươi.
Tựa như lời dụ dỗ của ma quỷ, miệng lưỡi hắn khô.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Kiều Dĩ Hàng nhạy cảm lui ra sau nửa bước.
“Anh muốn nói gì?” Giọng hắn trầm thấp mị hoặc.
“Hiệp ước sinh hoạt.” Kiều Dĩ Hàng cố gắng dứt ánh nhìn ra khỏi cặp mắt đang không ngừng mê hoặc, nuốt lấy tâm trí hắn.
“Được.” Dù đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm bản thân nhưng quen Kiều Dĩ Hàng lâu vậy, hắn cũng biết một số việc không thể quá gấp gáp. Hắn nhét ham muốn ôm lấy người trước mắt vào chỗ sâu rồi giả vờ mất hứng lướt qua người Kiều Dĩ Hàng đi ra.
Không khí tươi mát bên ngoài làm luồng tà hỏa tích trữ trong lòng hắn chậm rãi tắt.
Hắn vào bếp mở tủ lạnh.
Kỳ thật chẳng phải muốn lấy thứ gì, chỉ là cần tủ lạnh để ổn định dục vọng sôi trào trong nội tâm mà thôi.
Kiều Dĩ Hàng vào phòng sách lấy ra giấy và hai cái bút.
“Người yêu lý tưởng của hắn là Trương Giai Giai.”
“Ách.” Trương Thức Khiêm cảm thấy cần an ủi cổ vũ em trai mình, “Chí ít hắn cũng không ghét họ Trương.
Trương Tri: “Nhưng ta ghét.”
Trương Thức Khiêm im lặng. Dù quan hệ của Trương Tri với hắn cải thiện rất lớn nhưng với Trương Phục Huân thì tựa hồ vẫn đang bên bờ vực.
“Người yêu lý tưởng cùng người mình thích không giống nhau.” Trương Thức Khiêm nghĩ chút rồi nói, “Ngươi cứ thử xem. Lạc quan thường sẽ giúp ngươi có được kết quả bất ngờ.”
“Những lời này ai nói?”
“Ta nói đó. Nghe rất giống danh ngôn hả?” Trương Thức Khiêm đắc ý.
“Không. Ta chỉ muốn xác định độ tin cậy mà thôi.”
Trương Thức Khiêm: “…”
Trương Tri dùng chút: “Ngươi, thực sự không ngại ta thích nam sao?”
Trương Thức Khiêm cười: “Là nhà nghệ thuật vĩ đại tương lai, ta chân thành muốn nói, còn hơn thể xác nông cạn gì đó, ta càng chú trọng tình cảm cao quý.”
Trương Tri nghe thấy buồn nôn: “Ngủ ngon. Ta dập máy đây.”
“Ngủ ngon.” Trương Thức Khiêm buồn bực. Vất vả lắm hắn mới đuổi cơn buồn ngủ đi, đang nói chuyện hào hứng sao đã liền ngủ ngon rồi?
***
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Dĩ Hàng mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập phòng khách.
“Chào buổi sáng.” Trương Tri bưng cơm rang trứng từ phòng bếp đi ra, lúc thấy hắn, mắt cười thành hai vầng trăng khuyết.
Trong thế giới tình yêu, lạc quan hẳn là tích cực theo đuổi đi?
Đây là kết quả một đêm tự hỏi.
Hôm nay liền áp dụng.
“Buổi sáng tốt lành.” Kiều Dĩ Hàng hồ nghi nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ còn hơn mặt trời của hắn.