Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 135 : HỒI ỨC SƠ LUYẾN
Ngày đăng: 01:04 26/03/20
Nhìn thấy cảnh sắc hấp dẫn như vậy, ta chậm dãi cúi đầu muốn hôn Lăng Ngọc Nhã, bàn tay của ta cũng từ từ xuống gần hương đồn của nàng, muốn vuốt ve chúng một phen.
Lâm phong, ngươi làm gì vậy, ngươi có thể hèn hạ đến thế sao, Lăng Ngọc Nhã là bạn tốt của ngươi, tại sao ngươi lại hèn hạ định chiếm tiện nghi của nàng, tại sao ngươi lại có ý nghĩa tà ác như vậy chứ.
Trong nháy mắt khi sắp "làm trò xấu", ta thấy được ngọc diện thuần khiết của Lăng Ngọc Nhã đang mỉm cười, phảng phất như một thiên sứ, vẻ mặt thật an tâm, tại sao nàng lại có thể yên tâm nghỉ ngơi, tại sao nàng lại có thể yên tâm đối với ta như vậy. Vậy mà trong đầu ta lại định chiếm tiện nghi của nàng, thử xem sau này ta làm sao dám đối mặt với nàng đây. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Ta nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ tà ác đi, chuyển dời tầm mắt đến hồ sen, hy vọng có thể hồi phục được tâm tình, nhưng thật không nghĩ tới, trong lòng ta bỗng nhớ lại hồi ức trước kia.
Ta và Lăng Ngọc Nhã lần đầu gặp nhau vào một buổi sáng, khi ta đang vội vã chạy vào lớp, ta đã va vào một cô gái, một tiếng "Ai nha" truyền vào tai ta, ta cùng cô gái đó cùng ngã trên mặt đất, và ta cảm nhận được trong tay mình có một thứ gì đó rất mềm mại.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là ta đang đè trên người một cô gái, càng chết người hơn là hai tay của ta lại đang đặt trên song nhũ của nàng, ta đang chuẩn bị đứng lên, nhưng mà ta bỗng phát hiện trước mắt mình như bừng sáng, trên đời này không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp, thuần khiết và đáng yêu như vậy.
Cô gái bị ta đè lên, quần áo trên người nàng phối hợp tạo cho ta cảm giác vừa rực rỡ vừa bình thản nhẹ nhàng, khiến ta khắc sâu ấn tượng. Đương nhiên, ấn tượng của ta không phải về trang phục mà về chủ nhân của chúng, cô gái này phảng phất như mặc gì trên người cũng có cảm giác xinh đẹp tuyệt luân.
Cô gái phảng phất như một đóa hoa sắp nở rộ, dáng vẻ ngượng ngùng, xinh đẹp, thân thể thon dài, ngọc diện đáng yêu, làn dã khiết bạch mềm mại, hơn nữa song nhũ kiều tiểu đáng yêu, thật sự là một đóa hoa xinh đẹp sắp nở mà. Cảm giác nàng tạo cho ta đó chính là vừa kinh diễm lại vừa nhẹ nhàng,e ấp.
Tiểu cô nương bị ta ngã đè trên mặt đất, lại bị ta nhào lên người nàng, hai tay ta lại đang tiếp xúc với địa phương thánh khiết nhất của thiếu nữ, đây là chuyện mà một tiểu thư kim chi ngọc diệp như nàng chưa bao giờ trải qua. Chuyện này khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ xen lẫn vài phần hoảng sợ, ánh mắt lấp lánh lệ quang, từ đôi môi nhỏ xinh phát ra âm thanh kinh hô nhẹ nhàng. Hơn nữa lần đầu tiên nàng bị một đứa con trai xô ngã, đã vậy tay lại còn chạm vào thân thể thuần khiết của nàng, khiến nàng vô cùng ủy khuất, vô cùng thẹn thùng, ngượng ngùng khiến nàng đỏ bừng cả mặt. Biểu hiện đỏ mặt của nàng lại khiến ta vô cùng ngây ngất, cứ ngỡ rằng nàng là một tiên tử lạc xuống nhân gian.
Trong lúc ta đang ngây ngất, nước mắt của tiểu cô nương kia đã tràn ra, vẻ mặt nàng có phần hoảng sợ, thật sự là khiến ta thương yêu, cũng từ thời khắc đó, thân ảnh của tiểu cô nương đó đã in sâu trong lòng ta, tiến vào sâu trong đáy lòng ta, khiến ta vô cùng yêu thương nàng, tiểu cô nương đó chính là Lăng Ngọc Nhã.
"Xin lỗi, ta thật không cẩn thận. Ngươi không sao chứ."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lăng Ngọc Nhã, mặc dù ta rất lưu luyến thân thể lung linh của nàng, bất quá, ta vẫn phải đứng dậy nói tiếng xin lỗi nàng.
"Ai nha."
Lâm phong, ngươi làm gì vậy, ngươi có thể hèn hạ đến thế sao, Lăng Ngọc Nhã là bạn tốt của ngươi, tại sao ngươi lại hèn hạ định chiếm tiện nghi của nàng, tại sao ngươi lại có ý nghĩa tà ác như vậy chứ.
Trong nháy mắt khi sắp "làm trò xấu", ta thấy được ngọc diện thuần khiết của Lăng Ngọc Nhã đang mỉm cười, phảng phất như một thiên sứ, vẻ mặt thật an tâm, tại sao nàng lại có thể yên tâm nghỉ ngơi, tại sao nàng lại có thể yên tâm đối với ta như vậy. Vậy mà trong đầu ta lại định chiếm tiện nghi của nàng, thử xem sau này ta làm sao dám đối mặt với nàng đây. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Ta nhanh chóng xua đuổi ý nghĩ tà ác đi, chuyển dời tầm mắt đến hồ sen, hy vọng có thể hồi phục được tâm tình, nhưng thật không nghĩ tới, trong lòng ta bỗng nhớ lại hồi ức trước kia.
Ta và Lăng Ngọc Nhã lần đầu gặp nhau vào một buổi sáng, khi ta đang vội vã chạy vào lớp, ta đã va vào một cô gái, một tiếng "Ai nha" truyền vào tai ta, ta cùng cô gái đó cùng ngã trên mặt đất, và ta cảm nhận được trong tay mình có một thứ gì đó rất mềm mại.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là ta đang đè trên người một cô gái, càng chết người hơn là hai tay của ta lại đang đặt trên song nhũ của nàng, ta đang chuẩn bị đứng lên, nhưng mà ta bỗng phát hiện trước mắt mình như bừng sáng, trên đời này không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp, thuần khiết và đáng yêu như vậy.
Cô gái bị ta đè lên, quần áo trên người nàng phối hợp tạo cho ta cảm giác vừa rực rỡ vừa bình thản nhẹ nhàng, khiến ta khắc sâu ấn tượng. Đương nhiên, ấn tượng của ta không phải về trang phục mà về chủ nhân của chúng, cô gái này phảng phất như mặc gì trên người cũng có cảm giác xinh đẹp tuyệt luân.
Cô gái phảng phất như một đóa hoa sắp nở rộ, dáng vẻ ngượng ngùng, xinh đẹp, thân thể thon dài, ngọc diện đáng yêu, làn dã khiết bạch mềm mại, hơn nữa song nhũ kiều tiểu đáng yêu, thật sự là một đóa hoa xinh đẹp sắp nở mà. Cảm giác nàng tạo cho ta đó chính là vừa kinh diễm lại vừa nhẹ nhàng,e ấp.
Tiểu cô nương bị ta ngã đè trên mặt đất, lại bị ta nhào lên người nàng, hai tay ta lại đang tiếp xúc với địa phương thánh khiết nhất của thiếu nữ, đây là chuyện mà một tiểu thư kim chi ngọc diệp như nàng chưa bao giờ trải qua. Chuyện này khiến cho nàng cảm thấy bất ngờ xen lẫn vài phần hoảng sợ, ánh mắt lấp lánh lệ quang, từ đôi môi nhỏ xinh phát ra âm thanh kinh hô nhẹ nhàng. Hơn nữa lần đầu tiên nàng bị một đứa con trai xô ngã, đã vậy tay lại còn chạm vào thân thể thuần khiết của nàng, khiến nàng vô cùng ủy khuất, vô cùng thẹn thùng, ngượng ngùng khiến nàng đỏ bừng cả mặt. Biểu hiện đỏ mặt của nàng lại khiến ta vô cùng ngây ngất, cứ ngỡ rằng nàng là một tiên tử lạc xuống nhân gian.
Trong lúc ta đang ngây ngất, nước mắt của tiểu cô nương kia đã tràn ra, vẻ mặt nàng có phần hoảng sợ, thật sự là khiến ta thương yêu, cũng từ thời khắc đó, thân ảnh của tiểu cô nương đó đã in sâu trong lòng ta, tiến vào sâu trong đáy lòng ta, khiến ta vô cùng yêu thương nàng, tiểu cô nương đó chính là Lăng Ngọc Nhã.
"Xin lỗi, ta thật không cẩn thận. Ngươi không sao chứ."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lăng Ngọc Nhã, mặc dù ta rất lưu luyến thân thể lung linh của nàng, bất quá, ta vẫn phải đứng dậy nói tiếng xin lỗi nàng.
"Ai nha."