Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 266 : UY LỰC CỦA NÓI DỐI
Ngày đăng: 01:06 26/03/20
Người đến không phải ai khác, chính là hai người biểu muội Tuyết nhi, Nam Cung Ngọc Băng và Nam Cung Ngọc Điệp.
Nam Cung Ngọc Băng dung nhan tuyệt thế tự nhiên là một bộ mặt lạnh lùng, phảng phất như một pho tượng mỹ nữ làm từ băng hoàn mỹ, họa xuất những đường cong đẹp tuyệt đáng để kiêu ngạo, hãnh diện, giống như tiên nữ lạnh lùng phủ xuống nhân gian. Phảng phất hết thảy đều không lọt vào con mắt của nàng, không chuyện gì có thể để cho nàng quan tâm.
Nam Cung Ngọc Băng như một khối băng làm cho người ta không cách nào nhìn kỹ, rồi lại nhịn không được, phải mở to đôi mắt ngắm nhìn tiên nữ!
Còn phía trước Nam Cung Ngọc Băng là một dáng người lả lướt kiều xảo, làm cho người người thương yêu, đình đỉnh ngọc lập chính là Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp, đôi chân thon dài, mắt son mày liễu, chiếc mũi ngọc đáng yêu, cùng làn da tay trong suốt khiết bạch phối hợp thành một tiểu tiên nữ làm cho nhân ái liên (mọi người yêu thích). Phảng phất như phù dung lục bích nở trong làn nước trong xanh. (Mịa!! Tui đây chán nhất là mấy cảnh tả người con gái xinh đẹp!! Còn nào tả cũng tương tự nhau bố ai hình dung được!! Đoạn này tui dịch hơi gượng!! Nói chung là xinh đẹp có j anh em đọc VP tìm hiểu thêm T_T )
Nhưng mà bây giờ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Nam Cung Ngọc Điệp quyệt trứ hồng nhuận (mím lại tức giận), một bộ dáng hung hung nhìn là sáng tỏ nàng chính là muốn tìm ta gây phiền toái.
"Lâm Phong."
Đã thấy ta, Nam Cung Ngọc Điệp thiếu chút nữa lộ ra nụ cười, muốn gọi ta một tiếng Lâm đại ca, nhưng mà nhớ tới sự ghê tởm của ta (bỏ M Tuyết hay bị sàm sỡ lúc trước nhỉ??), hung hăng kêu ta một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu quyệt canh khởi (hé mở).
"Trước tiên vào đây đi."
Nhìn đối mỹ nhân trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ mời các nàng vào phòng, bất quá ta thật sự rất cảm khái, Nam Cung Ngọc Băng cùng Nam Cung Ngọc Điệp đôi tỷ muội này, như thế nào lại phong hoa tuyệt đại xuất chúng như thế chứ.
Nam Cung Ngọc Băng nhìn Nam Cung Ngọc Điệp bước vào vẫn đứng im. Ta mỉm cười nhìn nàng, chờ đợi nàng tiến vào, nhưng mà nhìn ta, Nam Cung Ngọc Băng không khỏi nhớ tới hành động vô sỉ cùng hạ lưu, nhớ tới sự bá đạo cùng dã man của ta lúc trước.
Chính là tại ngày đó, cơ thể băng thanh ngọc khiết của nàng bị tên nam nhân này giam cầm, lại bị nam nhân này thân mật sờ soạng ngực nàng 1 hồi, bỗng dưng nàng cảm thấy rối loạn, hung hăng nhìn hắn.
Nam Cung Ngọc Băng nổi lên một trận tâm hư (hoảng hốt), tâm tư lạnh lùng của nàng đột nhiên phanh phanh nhảy mạnh lên, tuyệt thế dung nhan đột nhiên trở nên nóng lên, bay lên một trận đỏ ửng.
Chỉ là bởi vì thân thể tuyệt vời của nàng đã lạc in ấn ký của nam nhân này, đã bị nam nhân này phách chiêm, đã thành tư hữu phẩm (vật sở hữu) của nam nhân này. (Bị sờ 1 cái có nghiêm trọng vậy ko?)
Hơn kinh khủng là, ở chỗ sâu trong nội tâm của Nam Cung Ngọc Băng đã khắc sâu bóng dáng của tên nam nhân này, cam nguyện thành... tù binh cho hắn.
Nam Cung Ngọc Băng mặt thẹn thùng, thật muốn xoay người đào tẩu. Không muốn để cho hắn phát hiện nội tâm yếu ớt cùng vô lực của nàng.
Nhưng mà, nhìn thấy nam nhân này, đã thấy tên vô sỉ Lâm Phong, Nam Cung Ngọc Băng lại nhịn không được, muốn bước vào, lại muốn bỏ đi, thành ra không biết di động cước bước thế nào.
Bởi vì lần trước có thời gian xấu hổ. Nam Cung Ngọc Băng không dám tới tìm ta, cũng không muốn tái kiến ta, nhưng mà thấy ta, Nam Cung Ngọc Băng tâm tình đột nhiên kích động, đột nhiên ta nổi lên một cổ cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.
Nam Cung Ngọc Băng đột nhiên phát hiện, nội tâm của nàng đúng là tưởng niệm nam nhân này, muốn cùng nam nhân này gặp mặt, muốn cùng nam nhân này ở một chỗ, tưởng niệm lồng ngực rộng rãi vững chắc của nam nhân này.
Tại trước mặt hắn, không hiểu sao nàng lại bất lực thế này, bất đắc dĩ vô lực như vậy.
Nam Cung Ngọc Băng đột nhiên phát hiện, sự cao ngạo, lạnh lùng của nàng tại trước mặt hắn căn bản không chịu nổi một kích, đã bị nam nhân này hoàn toàn làm cho nát bấy. Trong lòng đau xót, Nam Cung Ngọc Băng thiếu chút nữa chảy xuống một làn nước mắt ủy khuất mà nàng cũng không rõ ràng lắm...
Muội muội Nam Cung Ngọc Điệp đã tiến vào phòng.
Bây giờ, ngoài cửa chỉ có ta cùng nàng, Nam Cung Ngọc Băng càng thêm bối rối, trong lòng càng thêm chua xót, nhanh chóng bước vào phòng, theo sát sau muội muội Nam Cung Ngọc Điệp. Hy vọng giữ lại một phần tôn nghiêm cuối cùng của nàng. Không muốn để cho nam nhân này thấy nước mắt của nàng.
"Lâm Phong, ngươi tại sao lại cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay, ngươi... ngươi nói …cho ta."
Một phen trầm mặc, Nam Cung Ngọc Băng rốt cục cũng mở miệng nói ra mục đích tới đây lần này.
Đáng tiếc, Nam Cung Ngọc Băng căn bản không có kinh nghiệm cùng người khác trao đổi, căn bản không biết như thế nào trách vấn người khác. Mặc dù ngữ ngôn lạnh như băng, nhưng mà không có một chút uy lực nào. Ta đều hoài nghi nàng có hay không đang nói với ta.
"Lâm Phong, ngươi tên đại bại hoại này, đại sắc lang, ta cùng tỷ tỷ hôm nay tìm ngươi, chính là muốn ngươi cấp cho Tuyết Nhi một cái công đạo. Tại sao cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay?"
"Trừ phi ngươi cùng Tuyết nhi biểu tỷ làm lành, nếu không, đừng nghĩ ta cùng tỷ tỷ bỏ qua cho ngươi."
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp nhịn không được, bước tới trước người ta, nhìn ta chằm chằm không tha, tỷ tỷ nàng Nam Cung Ngọc Băng cái gì đều tốt, nhưng mà bị gia tộc an bài tu luyện võ học, rất ít tiếp xúc bên ngoài, căn bản không có có cái gì trao đổi kinh nghiệm, nàng đành cất giọng chất vấn tên đại sắc lang trước mắt này.
Ách!
Đừng làm ta sợ!
Ta đột nhiên một trận hạnh phúc, nhớ tới ngày đó hương diễm loạn đấu, không khỏi hướng Nam Cung Ngọc Băng bên cạnh nhìn lại, nhớ tới mỹ nữ lạnh như băng này lại nhu tình cùng mị cốt như thế, một trận tâm động, thân tư tuyệt vời của Nam Cung Ngọc Băng cùng làn da khiết bạch, bóng loáng của Nam Cung Ngọc Điệp như hiện ra trước mắt ta.
Nhưng mà ta cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Đối mặt với trách vấn của Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp, ta thật không biết trả lời như thế nào. "Lâm Phong, tỷ tỷ của ta tu luyện võ học, lạo là cao thủ võ công, nếu ngươi không thành thật, ngươi sẽ thảm đó."
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp đã thấy ta không nói lời nào, tiếp tục đe dọa ta sợ, làm một bộ dáng tức giận.
Biểu tỷ Vương Mộng Tuyết vĩ đại là vậy, xinh đẹp là vậy, nhu thuận là vậy, vẫn luôn là biểu tỷ đáng tự hào của nàng cùng tỷ tỷ Nam Cung Ngọc Băng. Hơn nữa Tuyết nhi biểu tỷ đối với đại sắc lang trước mắt này một lòng si tình, nhưng mà đại sắc lang này như thế nào vô tình vậy, cũng nhẫn tâm từ bỏ Tuyết nhi biểu tỷ.
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp thương tâm cở nào, tại sao Lâm đại ca không muốn cùng Tuyết nhi biểu tỷ cùng một chỗ, Lâm đại ca mà nàng thầm mến tại sao lại biến thành như vậy...
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp nhìn Lâm đại ca trước mắt, hy vọng Lâm đại ca có thể cùng Tuyết nhi biểu tỷ làm lành, hy vọng Lâm đại ca của nàng giống như trước kia, bóp bóp cái mũi của nàng, xưng hô nàng là Tiểu ma nữ.
Võ công!
Được rồi, trước mắt ta sáng ngời...trước đem Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp hồ lộng trụ (hồ ngôn loạn ngữ - lừa đảo 1 phen).
Mặc dù ta đã quyết định, muốn đem Tuyết nhi của ta một lần nữa truy trở về. Nhưng mà ta muốn chính mình đuổi theo, ngã nơi nào, sẽ từ nơi đó đứng lên. Ta không muốn để cho Nam Cung Ngọc Điệp nhúng tay vào.
"Lúc trước, ta tu luyện một loại võ công bá đạo, là một loại võ học hàm chứa dương tính bên trong rất bá đạo, nhưng mà bởi vì luyện công không thận, nhân mà tẩu hỏa nhập ma, dương hỏa phần thân, thiếu chút nữa bạo thể mà chết. Cái thời khắc...kia quá nguy hiểm, cũng may lúc ấy Lý Đồng bên cạnh, là Lý Đồng dùng nguyên âm xử nử của nàng đem ta từ quỷ môn quan kéo trở về."
"Ngọc Điệp, Lý Đồng mạo hiểm có lẽ hội cùng ta cùng nhau, đồng thời dương hỏa phần thân nguy hiểm, cam nguyện dụng tấm thân xử nữ của nàng cứu ta, đem thân xử nữ của nàng hiến cho ta, ta không thể không vì nàng lo lắng, ta muốn với Lý Đồng cùng một chỗ, gánh chịu phần trách nhiệm này, ta......" (DG: Cao!! Con mẹ nó cao tay!! Thằng này khá!! Anh em học hỏi có j sau này dùng… nhưng có thể nói học nhìu quá tẩu hỏa nhập ma…. hahaha)
Ta chậm rãi kể lại chuyện xưa, Nam Cung Ngọc Điệp đột nhiên kinh hãi, Nam Cung Ngọc Băng lạnh lùng bên cạnh ngọc nhan cũng xuất hiện một tia tiêu lự (do dự- lo lắng?). Tẩu hỏa nhập ma là chuyện đáng sợ nhất khi tu luyện võ công... làm thượng cổ võ học thế gia Nam Cung Ngọc Băng cùng Nam Cung Ngọc Điệp tự nhiên biết nguy hiểm trong đó.
"Lâm đại ca."
Nam Cung Ngọc Điệp đột nhiên nhịn không được gọi ta một tiếng, cắt đứt lời ta nói, khẩn trương đi tới trước người ta Nam Cung Ngọc Băng cũng như là muốn nói gì, nhưng mà lại bị Nam Cung Ngọc Điệp... đoạt trước.
"Lâm đại ca, ngươi tu luyện võ công bị tẩu hỏa nhập ma sao?"
Nam Cung Ngọc Điệp nói tới đây, con mắt đen láy ánh lên một mảnh tiêu lự, một trận lệ quang trong suốt tại trong hốc mắt phiếm xuất, rơi trên dung nhan kiều xảo tràn đầy lo lắng, cũng đã quên trách vấn chuyện ta cùng Tuyết nhi, càng thêm quan tâm hướng ta hỏi.
"Lâm đại ca, ngươi đừng trách Ngọc Điệp! Là Ngọc Điệp không biết"
"Bây giờ ca thế nào rồi, còn có... nguy hiểm, hay có cái di chứng gì không? Lâm đại ca, ngươi bây giờ theo ta về nhà, ta để cho ông nội cùng ba ba giúp ngươi trị liệu. Bọn họ đều là võ công cao thủ, khẳng định đem ngươi hồi phục thật tốt."
Ta đột nhiên sửng sốt, đây là cái quái gì, ta nói dối 1 chút mà dẫn đến kết quả như vậy sao,.
Nói dối uy lực cũng thật cường đại a!
Nam Cung Ngọc Điệp thấy ta không nói lời nào, càng thêm lo lắng, 2 tay cầm lấy tay ta, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.
"Lâm đại ca, Ngọc Điệp lo lắng lắm, không có ngươi, Ngọc Điệp làm sao bây giờ, Lâm đại ca chúng ta bây giờ đi thôi, chúng ta......"
"Ngọc Điệp, chờ một chút."
Ta nhanh chóng ngăn Ngọc Điệp.
"Ngọc Điệp, bây giờ đại ca tốt lắm, từ sau khi vượt qua chuyện nguy hiểm do suýt tẩu hỏa nhập ma, ta đã đột phá cửa ải khó khăn của võ học, bây giờ tu luyện phi thường thuận lợi, nội lực bội tăng."
Ta vỗ vỗ ngực, để cho Ngọc Điệp kiến thức được sự kiện tráng của ta.
Nhìn Nam Cung Ngọc Điệp tâm trí đan thuần, ông nội cùng ba ba nàng giúp ta trị liệu? Dựa theo thái độ cha Tuyết nhi nếu biết ta tu luyện võ công tẩu hỏa nhập ma, một mạng sắp ô hô sợ rằng còn tổ chức ăn mừng vì ta không thể quấn quanh Tuyết nhi nữa ấy chứ.
Nam Cung Ngọc Điệp cùng Tuyết nhi giống nhau, cũng là cự tộc chi gia (nhà giàu có), thậm chí so với gia tộc Tuyết nhi càng thêm cường đại, so với người người thường như ta, bọn họ cũng sẽ cùng cha Tuyết nhi giống nhau thôi.
"Lâm đại ca, thật sự khỏe rồi chứ, một chút chuyện cũng không còn thật chứ?"
Nam Cung Ngọc Điệp chính là vẫn còn lo lắng nhìn ta, hai má còn chút nước mắt bất mãn trong suốt.
"Ngọc Điệp."
Ta đưa tay, thân thủ lau đi lệ ngân trên hai má của Nam Cung Ngọc Điệp, nhìn dung mạo mỹ nhân xinh đẹp như ngọc như hoa, khuynh quốc khuynh thành, lời thương yêu của ta thật nói không nên lời, thật cảm động ôm nàng vào trong lòng, tay ta lau đi những giọt nước mát của nàng, nhẹ nhàng nói.
"Ngọc Điệp, Lâm đại ca phiến ngươi lo lắng rồi?"
Nam Cung Ngọc Điệp vẫn không nhúc nhích, mặc cho ta ôm lấy thân thể bạch khiết mềm mại như ngọc của nàng, dung nhan đáng yêu, nàng lắc lắc đầu, kiên định nói. "Lâm đại ca, ngươi có đúng hay không vì nguyên nhân này mới cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay, ngươi có đúng hay không vẫn còn yêuTuyết nhi biểu tỷ."
Nam Cung Ngọc Điệp si ngốc nhìn ta, tràn ngập chờ đợi, nói đến vấn đề rất trọng yếu nhất đối với nàng.
Nam Cung Ngọc Băng dung nhan tuyệt thế tự nhiên là một bộ mặt lạnh lùng, phảng phất như một pho tượng mỹ nữ làm từ băng hoàn mỹ, họa xuất những đường cong đẹp tuyệt đáng để kiêu ngạo, hãnh diện, giống như tiên nữ lạnh lùng phủ xuống nhân gian. Phảng phất hết thảy đều không lọt vào con mắt của nàng, không chuyện gì có thể để cho nàng quan tâm.
Nam Cung Ngọc Băng như một khối băng làm cho người ta không cách nào nhìn kỹ, rồi lại nhịn không được, phải mở to đôi mắt ngắm nhìn tiên nữ!
Còn phía trước Nam Cung Ngọc Băng là một dáng người lả lướt kiều xảo, làm cho người người thương yêu, đình đỉnh ngọc lập chính là Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp, đôi chân thon dài, mắt son mày liễu, chiếc mũi ngọc đáng yêu, cùng làn da tay trong suốt khiết bạch phối hợp thành một tiểu tiên nữ làm cho nhân ái liên (mọi người yêu thích). Phảng phất như phù dung lục bích nở trong làn nước trong xanh. (Mịa!! Tui đây chán nhất là mấy cảnh tả người con gái xinh đẹp!! Còn nào tả cũng tương tự nhau bố ai hình dung được!! Đoạn này tui dịch hơi gượng!! Nói chung là xinh đẹp có j anh em đọc VP tìm hiểu thêm T_T )
Nhưng mà bây giờ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Nam Cung Ngọc Điệp quyệt trứ hồng nhuận (mím lại tức giận), một bộ dáng hung hung nhìn là sáng tỏ nàng chính là muốn tìm ta gây phiền toái.
"Lâm Phong."
Đã thấy ta, Nam Cung Ngọc Điệp thiếu chút nữa lộ ra nụ cười, muốn gọi ta một tiếng Lâm đại ca, nhưng mà nhớ tới sự ghê tởm của ta (bỏ M Tuyết hay bị sàm sỡ lúc trước nhỉ??), hung hăng kêu ta một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu quyệt canh khởi (hé mở).
"Trước tiên vào đây đi."
Nhìn đối mỹ nhân trước mắt này, chỉ có thể bất đắc dĩ mời các nàng vào phòng, bất quá ta thật sự rất cảm khái, Nam Cung Ngọc Băng cùng Nam Cung Ngọc Điệp đôi tỷ muội này, như thế nào lại phong hoa tuyệt đại xuất chúng như thế chứ.
Nam Cung Ngọc Băng nhìn Nam Cung Ngọc Điệp bước vào vẫn đứng im. Ta mỉm cười nhìn nàng, chờ đợi nàng tiến vào, nhưng mà nhìn ta, Nam Cung Ngọc Băng không khỏi nhớ tới hành động vô sỉ cùng hạ lưu, nhớ tới sự bá đạo cùng dã man của ta lúc trước.
Chính là tại ngày đó, cơ thể băng thanh ngọc khiết của nàng bị tên nam nhân này giam cầm, lại bị nam nhân này thân mật sờ soạng ngực nàng 1 hồi, bỗng dưng nàng cảm thấy rối loạn, hung hăng nhìn hắn.
Nam Cung Ngọc Băng nổi lên một trận tâm hư (hoảng hốt), tâm tư lạnh lùng của nàng đột nhiên phanh phanh nhảy mạnh lên, tuyệt thế dung nhan đột nhiên trở nên nóng lên, bay lên một trận đỏ ửng.
Chỉ là bởi vì thân thể tuyệt vời của nàng đã lạc in ấn ký của nam nhân này, đã bị nam nhân này phách chiêm, đã thành tư hữu phẩm (vật sở hữu) của nam nhân này. (Bị sờ 1 cái có nghiêm trọng vậy ko?)
Hơn kinh khủng là, ở chỗ sâu trong nội tâm của Nam Cung Ngọc Băng đã khắc sâu bóng dáng của tên nam nhân này, cam nguyện thành... tù binh cho hắn.
Nam Cung Ngọc Băng mặt thẹn thùng, thật muốn xoay người đào tẩu. Không muốn để cho hắn phát hiện nội tâm yếu ớt cùng vô lực của nàng.
Nhưng mà, nhìn thấy nam nhân này, đã thấy tên vô sỉ Lâm Phong, Nam Cung Ngọc Băng lại nhịn không được, muốn bước vào, lại muốn bỏ đi, thành ra không biết di động cước bước thế nào.
Bởi vì lần trước có thời gian xấu hổ. Nam Cung Ngọc Băng không dám tới tìm ta, cũng không muốn tái kiến ta, nhưng mà thấy ta, Nam Cung Ngọc Băng tâm tình đột nhiên kích động, đột nhiên ta nổi lên một cổ cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.
Nam Cung Ngọc Băng đột nhiên phát hiện, nội tâm của nàng đúng là tưởng niệm nam nhân này, muốn cùng nam nhân này gặp mặt, muốn cùng nam nhân này ở một chỗ, tưởng niệm lồng ngực rộng rãi vững chắc của nam nhân này.
Tại trước mặt hắn, không hiểu sao nàng lại bất lực thế này, bất đắc dĩ vô lực như vậy.
Nam Cung Ngọc Băng đột nhiên phát hiện, sự cao ngạo, lạnh lùng của nàng tại trước mặt hắn căn bản không chịu nổi một kích, đã bị nam nhân này hoàn toàn làm cho nát bấy. Trong lòng đau xót, Nam Cung Ngọc Băng thiếu chút nữa chảy xuống một làn nước mắt ủy khuất mà nàng cũng không rõ ràng lắm...
Muội muội Nam Cung Ngọc Điệp đã tiến vào phòng.
Bây giờ, ngoài cửa chỉ có ta cùng nàng, Nam Cung Ngọc Băng càng thêm bối rối, trong lòng càng thêm chua xót, nhanh chóng bước vào phòng, theo sát sau muội muội Nam Cung Ngọc Điệp. Hy vọng giữ lại một phần tôn nghiêm cuối cùng của nàng. Không muốn để cho nam nhân này thấy nước mắt của nàng.
"Lâm Phong, ngươi tại sao lại cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay, ngươi... ngươi nói …cho ta."
Một phen trầm mặc, Nam Cung Ngọc Băng rốt cục cũng mở miệng nói ra mục đích tới đây lần này.
Đáng tiếc, Nam Cung Ngọc Băng căn bản không có kinh nghiệm cùng người khác trao đổi, căn bản không biết như thế nào trách vấn người khác. Mặc dù ngữ ngôn lạnh như băng, nhưng mà không có một chút uy lực nào. Ta đều hoài nghi nàng có hay không đang nói với ta.
"Lâm Phong, ngươi tên đại bại hoại này, đại sắc lang, ta cùng tỷ tỷ hôm nay tìm ngươi, chính là muốn ngươi cấp cho Tuyết Nhi một cái công đạo. Tại sao cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay?"
"Trừ phi ngươi cùng Tuyết nhi biểu tỷ làm lành, nếu không, đừng nghĩ ta cùng tỷ tỷ bỏ qua cho ngươi."
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp nhịn không được, bước tới trước người ta, nhìn ta chằm chằm không tha, tỷ tỷ nàng Nam Cung Ngọc Băng cái gì đều tốt, nhưng mà bị gia tộc an bài tu luyện võ học, rất ít tiếp xúc bên ngoài, căn bản không có có cái gì trao đổi kinh nghiệm, nàng đành cất giọng chất vấn tên đại sắc lang trước mắt này.
Ách!
Đừng làm ta sợ!
Ta đột nhiên một trận hạnh phúc, nhớ tới ngày đó hương diễm loạn đấu, không khỏi hướng Nam Cung Ngọc Băng bên cạnh nhìn lại, nhớ tới mỹ nữ lạnh như băng này lại nhu tình cùng mị cốt như thế, một trận tâm động, thân tư tuyệt vời của Nam Cung Ngọc Băng cùng làn da khiết bạch, bóng loáng của Nam Cung Ngọc Điệp như hiện ra trước mắt ta.
Nhưng mà ta cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Đối mặt với trách vấn của Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp, ta thật không biết trả lời như thế nào. "Lâm Phong, tỷ tỷ của ta tu luyện võ học, lạo là cao thủ võ công, nếu ngươi không thành thật, ngươi sẽ thảm đó."
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp đã thấy ta không nói lời nào, tiếp tục đe dọa ta sợ, làm một bộ dáng tức giận.
Biểu tỷ Vương Mộng Tuyết vĩ đại là vậy, xinh đẹp là vậy, nhu thuận là vậy, vẫn luôn là biểu tỷ đáng tự hào của nàng cùng tỷ tỷ Nam Cung Ngọc Băng. Hơn nữa Tuyết nhi biểu tỷ đối với đại sắc lang trước mắt này một lòng si tình, nhưng mà đại sắc lang này như thế nào vô tình vậy, cũng nhẫn tâm từ bỏ Tuyết nhi biểu tỷ.
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp thương tâm cở nào, tại sao Lâm đại ca không muốn cùng Tuyết nhi biểu tỷ cùng một chỗ, Lâm đại ca mà nàng thầm mến tại sao lại biến thành như vậy...
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp nhìn Lâm đại ca trước mắt, hy vọng Lâm đại ca có thể cùng Tuyết nhi biểu tỷ làm lành, hy vọng Lâm đại ca của nàng giống như trước kia, bóp bóp cái mũi của nàng, xưng hô nàng là Tiểu ma nữ.
Võ công!
Được rồi, trước mắt ta sáng ngời...trước đem Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp hồ lộng trụ (hồ ngôn loạn ngữ - lừa đảo 1 phen).
Mặc dù ta đã quyết định, muốn đem Tuyết nhi của ta một lần nữa truy trở về. Nhưng mà ta muốn chính mình đuổi theo, ngã nơi nào, sẽ từ nơi đó đứng lên. Ta không muốn để cho Nam Cung Ngọc Điệp nhúng tay vào.
"Lúc trước, ta tu luyện một loại võ công bá đạo, là một loại võ học hàm chứa dương tính bên trong rất bá đạo, nhưng mà bởi vì luyện công không thận, nhân mà tẩu hỏa nhập ma, dương hỏa phần thân, thiếu chút nữa bạo thể mà chết. Cái thời khắc...kia quá nguy hiểm, cũng may lúc ấy Lý Đồng bên cạnh, là Lý Đồng dùng nguyên âm xử nử của nàng đem ta từ quỷ môn quan kéo trở về."
"Ngọc Điệp, Lý Đồng mạo hiểm có lẽ hội cùng ta cùng nhau, đồng thời dương hỏa phần thân nguy hiểm, cam nguyện dụng tấm thân xử nữ của nàng cứu ta, đem thân xử nữ của nàng hiến cho ta, ta không thể không vì nàng lo lắng, ta muốn với Lý Đồng cùng một chỗ, gánh chịu phần trách nhiệm này, ta......" (DG: Cao!! Con mẹ nó cao tay!! Thằng này khá!! Anh em học hỏi có j sau này dùng… nhưng có thể nói học nhìu quá tẩu hỏa nhập ma…. hahaha)
Ta chậm rãi kể lại chuyện xưa, Nam Cung Ngọc Điệp đột nhiên kinh hãi, Nam Cung Ngọc Băng lạnh lùng bên cạnh ngọc nhan cũng xuất hiện một tia tiêu lự (do dự- lo lắng?). Tẩu hỏa nhập ma là chuyện đáng sợ nhất khi tu luyện võ công... làm thượng cổ võ học thế gia Nam Cung Ngọc Băng cùng Nam Cung Ngọc Điệp tự nhiên biết nguy hiểm trong đó.
"Lâm đại ca."
Nam Cung Ngọc Điệp đột nhiên nhịn không được gọi ta một tiếng, cắt đứt lời ta nói, khẩn trương đi tới trước người ta Nam Cung Ngọc Băng cũng như là muốn nói gì, nhưng mà lại bị Nam Cung Ngọc Điệp... đoạt trước.
"Lâm đại ca, ngươi tu luyện võ công bị tẩu hỏa nhập ma sao?"
Nam Cung Ngọc Điệp nói tới đây, con mắt đen láy ánh lên một mảnh tiêu lự, một trận lệ quang trong suốt tại trong hốc mắt phiếm xuất, rơi trên dung nhan kiều xảo tràn đầy lo lắng, cũng đã quên trách vấn chuyện ta cùng Tuyết nhi, càng thêm quan tâm hướng ta hỏi.
"Lâm đại ca, ngươi đừng trách Ngọc Điệp! Là Ngọc Điệp không biết"
"Bây giờ ca thế nào rồi, còn có... nguy hiểm, hay có cái di chứng gì không? Lâm đại ca, ngươi bây giờ theo ta về nhà, ta để cho ông nội cùng ba ba giúp ngươi trị liệu. Bọn họ đều là võ công cao thủ, khẳng định đem ngươi hồi phục thật tốt."
Ta đột nhiên sửng sốt, đây là cái quái gì, ta nói dối 1 chút mà dẫn đến kết quả như vậy sao,.
Nói dối uy lực cũng thật cường đại a!
Nam Cung Ngọc Điệp thấy ta không nói lời nào, càng thêm lo lắng, 2 tay cầm lấy tay ta, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống.
"Lâm đại ca, Ngọc Điệp lo lắng lắm, không có ngươi, Ngọc Điệp làm sao bây giờ, Lâm đại ca chúng ta bây giờ đi thôi, chúng ta......"
"Ngọc Điệp, chờ một chút."
Ta nhanh chóng ngăn Ngọc Điệp.
"Ngọc Điệp, bây giờ đại ca tốt lắm, từ sau khi vượt qua chuyện nguy hiểm do suýt tẩu hỏa nhập ma, ta đã đột phá cửa ải khó khăn của võ học, bây giờ tu luyện phi thường thuận lợi, nội lực bội tăng."
Ta vỗ vỗ ngực, để cho Ngọc Điệp kiến thức được sự kiện tráng của ta.
Nhìn Nam Cung Ngọc Điệp tâm trí đan thuần, ông nội cùng ba ba nàng giúp ta trị liệu? Dựa theo thái độ cha Tuyết nhi nếu biết ta tu luyện võ công tẩu hỏa nhập ma, một mạng sắp ô hô sợ rằng còn tổ chức ăn mừng vì ta không thể quấn quanh Tuyết nhi nữa ấy chứ.
Nam Cung Ngọc Điệp cùng Tuyết nhi giống nhau, cũng là cự tộc chi gia (nhà giàu có), thậm chí so với gia tộc Tuyết nhi càng thêm cường đại, so với người người thường như ta, bọn họ cũng sẽ cùng cha Tuyết nhi giống nhau thôi.
"Lâm đại ca, thật sự khỏe rồi chứ, một chút chuyện cũng không còn thật chứ?"
Nam Cung Ngọc Điệp chính là vẫn còn lo lắng nhìn ta, hai má còn chút nước mắt bất mãn trong suốt.
"Ngọc Điệp."
Ta đưa tay, thân thủ lau đi lệ ngân trên hai má của Nam Cung Ngọc Điệp, nhìn dung mạo mỹ nhân xinh đẹp như ngọc như hoa, khuynh quốc khuynh thành, lời thương yêu của ta thật nói không nên lời, thật cảm động ôm nàng vào trong lòng, tay ta lau đi những giọt nước mát của nàng, nhẹ nhàng nói.
"Ngọc Điệp, Lâm đại ca phiến ngươi lo lắng rồi?"
Nam Cung Ngọc Điệp vẫn không nhúc nhích, mặc cho ta ôm lấy thân thể bạch khiết mềm mại như ngọc của nàng, dung nhan đáng yêu, nàng lắc lắc đầu, kiên định nói. "Lâm đại ca, ngươi có đúng hay không vì nguyên nhân này mới cùng Tuyết nhi biểu tỷ chia tay, ngươi có đúng hay không vẫn còn yêuTuyết nhi biểu tỷ."
Nam Cung Ngọc Điệp si ngốc nhìn ta, tràn ngập chờ đợi, nói đến vấn đề rất trọng yếu nhất đối với nàng.