Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ

Chương 299 : HÀNH TRÌNH ƯỚT ÁT

Ngày đăng: 01:07 26/03/20

"Lý đồng, cám ơn nàng!"
Hành động cam chịu của Lý Đồng làm lòng ta trào dâng cảm xúc, nhìn mọi người đã đi vào phòng ăn, ta cảm động kéo Lý Đồng ôm vào lòng, cám ơn nàng.
Tủi thân cho Lý Đồng rồi, chẳng những luôn lo lắng cho ta, chiều theo ý ta, đặc biệt là khi ta còn ở bên Tuyết Nhi không biết nàng đã phải chịu bao nhiêu tủi thân.
Lý Đồng như vậy làm sao ta có thể không xúc động cho được!
" Chỉ tiện nghi cho chàng thôi!"
Lý Đồng chua xót nói, mắt anh lên một ít lệ quang.
Mặc dù Lý Đồng vẫn thuận theo ý của ta, chưa bao giờ không tuân theo những gì ta muốn, nhưng mà khi nhìn thấy ta có người nữa, trong lòng vẫn chua xót dị thường, chỉ là không rơi lệ mà thôi.
" Chỉ cần trong lòng chàng có thiếp, yêu thiếp là được rồi. Nếu chàng không cần thiếp, thiếp sẽ chết ngay trước mắt chàng."
Lý Đồng nuốt nước mắt, nhìn ta chăm chú nói một cách kiên quyết, đây là yêu cầu duy nhất của nàng và cũng là yêu cầu không thể thay thế.
"Đồng..."
Ta không nhịn được dùng sức ôm chặt nàng vào ngực, hôn lên đôi môi anh đào, đem tình yêu của mình biểu đạt bằng hành động.
" Lý Đồng, ta sẽ mãi yêu nàng."
Trong lòng ta càng thêm quyết tâm.
" Ca, Đồng tỷ tỷ, mau vào ăn cơm thôi."
Ta và Lý Đồng đang hôn nhau, tình ý miên man thì tiểu muội trong phòng ăn lớn tiếng gọi, bởi vì phòng khách và phòng ăn được ngăn cách, nên cảnh ta và Lý Đồng thân mật mấy tiểu muội không nhìn thấy.
"Đến đây!"
Tiểu muội và tiểu ma nữ toàn quấy rầy ta không đúng lúc, ta vừa mới tìm được cái lưỡi thơm tho của nàng thì phải buông ra. Dời môi Lý Đồng ta hướng về phía phòng ăn hô một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối.
" Chàng vào trước đi."
Bị tiểu muội quấy nhiễu Lý Đồng ngượng vô cùng, mặt ửng đỏ lập tức rời vòng tay của ta, giống như một chú thỏ con né ra, nét mặt như hoa đào chỉ sợ có ai đó phát hiện.
" Càng ngày càng khó kiềm chế!"
Chỉ cần được ta ôm, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở nóng bỏng của ta, lập tức thân thể không thể tự chủ mà động tình. Nhìn trong gương thấy được gương mặt mình xinh đẹp và dáng người hấp dẫn của mình, Lý Đồng nhanh chóng chạy đi dùng nước lạnh để trấn tĩnh lại. ( Ta kháo, hết thằng Lâm Phong tự sướng lại đến con này. Hình như cái tâm pháp Đế Thần Quyết có xu hướng tự sướng hay sao ý. Không biết thằng cha Lâm Phong thử tu luyện bằng cách đó chưa nhỉ )
"Thật là Oan gia mà."
Lý đồng trách cứ ta, trong lòng tràn đầy hương vị hạnh phúc, càng ngày càng bị ta mê hoặc.
Buồn bực!
Bắt đầu bữa cơm chiều, ngũ đại mỹ nữ chém gió khí thế ngất trời, náo nhiệt một cách không bình thường, đáng thương cho ta không thể chen ngang vào được. Thật sự là buồn bực, bị hai tiểu ma nữ dây dưa đến hơn mười giờ tối Liễu Mộng Yên mới có thể ra về.
Bất quá, Nam Cũng Ngọc Điệp vẫn lưu luyến không rời Liễu Mộng Yên, hưng phấn nói chuyện.
" Mộng Yên tỷ tỷ, tối nay đừng về, muội còn rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ."
" Đúng vậy, Mộng Yên tỷ tỷ, tối nay ở lại nha."
Tiểu mội Ngọc Hân thích náo nhiệt cũng reo lên.
Ngất!
Hai tiểu ma nữ này thật là hoạt bát, ta cũng có nhiều chuyện muốn nói với Mộng Yên, hơn nữa Mộng Yên thân thể không khỏe hôm nay cần nghỉ ngơi thật tót, làm sao có thời gian nói chuyện cùng với hai tiểu ma nữ này được.
" Mộng Yên tỷ vừa mới về, đi đường mệt nhọc hôm nay cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ ở cùng các muội sau."
Ta chạy nhanh đến cắt ngang tiểu muội và tiểu ma nữ Ngọc Điệp nói xen vào. Ngày mai có thể gặp vậy mà tối nay còn lưu luyến không rời, thật sự bội phục tinh thần hai tiểu ma nữ này.
" A, muội cao hứng quá nên quên mất." Nam Cung Ngọc Điệp lập tức hiểu ra, chạy đến phía sau Liễu Mộng Yên vuốt nhẹ vai Liễu Mộng Yên, le lưỡi với ta giảo hoạt nói.
" Ca, Ngọc Điệp có thể mát xa cho Mộng Yên tỷ tỷ mà."
" Mộng Yên tỷ tỷ, thoải mái không?"
Tiểu ma nữ Nam Cung Ngọc Điệp đắc ý nhìn ta, tiểu ma nữ này thích nhất là khiêu khích ta, nếu không như thế ta đã không gọi là tiểu ma nữ.
" Ngọc Điệp, ngày mai đi, hôm nay tỷ hơi mệt."
Liễu Mộng Yên vỗ vỗ Nam Cung Ngọc Điệp, vừa rồi cùng ta hoan ái chưa kịp tắm rửa cả người dinh dính khó chịu, hơn nữa bị ta cuồng bạo nên hạ thân không thoải mái cho lắm, muốn về nghỉ ngơi cho khỏe.
Nhưng mà Liễu Mộng Yên rất nghi hoặc là tại sao Nam Cung Ngọc Điệp lại ở trong nhà của ta, rõ ràng ta và Tuyết Nhi đã chia tay, hơn nữa chúng ta lại không hòa hảo.
Theo lý mà nói thì Nam Cung Ngọc Điệp không giết ta đã là kỳ tích, thế mà hiện tại nàng lại vui vẻ ở lại nhà của ta, thân thân mật mật với ta. Còn có nữ nhân luôn lạnh lùng như băng Nam Cung Ngọc Băng xưa nay chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, thế nhưng lại ở trong nhà nam nhân này, điều này làm Liễu Mộng Yên rất tò mò.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Liễu Mộng Yên nhìn bốn mỹ nữ trong phòng, việc này làm nàng mơ mơ màng màng không hiểu gì cả.
" Được rồi, Mộng yên tỷ tỷ, ngày mai sau khi tan trường sẽ gặp sau vậy."
Nam Cung Ngọc Điệp tiếc nuối nói.
" Giờ đã trễ rồi, để ta đưa Liễu tỷ về."
Liễu Mộng Yên đi ra cửa phòng, ta vội vàng di theo. Trước mặt mọi người ta vẫn không dám gọi là " Mộng yên". " Mộng Yên, không sao chứ?"
Khuất tầm mắt mọi người, ta lập tức đưa tay đỡ lấy Mộng Yên. Ta biết thân thể nàng không tiện đi lại, trước mặt cac muội nàng đã phải rất cố gắng, hơn nữa bồi tiếp bọn tiểu ma nữ lâu như vậy khẳng định là rất vất vả, hại ta đau lòng không thôi.
" Không cần ngươi lo."
Hai mắt Liễu Mộng Yên lại đẫm lệ, nước mắt trong suốt lại cuồn cuộn chảy xuống, thân thể mềm mại vặn vẹo muốn thoát khỏi vòng tay của ta, xem ra vẫn rất giận ta.
Đúng là nữ nhân nhỏ nhắn, bộ dáng tức giận cũng rất đáng yêu.
Tức giận cũng được, chỉ sợ nàng không thèm để ý đến ta mà thôi.
Ta cười cười, không để ý đến lời nàng nói, căn bản không để ý tới nước mắt của Liễu Mộng Yên. Không những ta không buông tay ngược lại còn nhanh chóng kéo nàng lại gần, làm cho thân thể mảnh mai của nàng dựa vào ta. ( Cái này dịch nguyên văn " thướt tha mảnh mai" đấy. Thằng cha tác giả có vấn đề hay sao ý, trên thì nói là đầy đặn, dưới thì lại mảnh mai )
" Mộng Yên, để ta giúp nàng đi."
Ta thử xem nàng phản ứng thế nào, nhẹ nhàng bên tai Mộng Yên nói thầm, nhìn thấy khuân mặt nàng dần đỏ lên, thật lòng muốn hôn nàng.
" Lâm Phong, không cần đâu."
Đáng tiếc là lời tâm tình của ta chẳng những không được hiệu quả như mong muốn, ngược lại làm cho Liễu Mộng yên ngượng ngùng, tim đập nhanh hơn, kích động muốn rời vòng tay của ta nhanh hơn.
Tuy rằng đã hơn mười giờ tối, nhưng mà trên đường trường học người đi lại vẫn rất đông, ta đối xử thân mật như vậy làm cho Liễu Mộng Yên không quen, chưa từng nghĩ đến sẽ bị một nam nhân thân mật như thế ở trên đường.
Liễu Mộng Yên thật sự không quen những hành động thân mật như vậy nên cố gắng phản kháng, hành động như vậy nàng ngay lập tức không thể tiếp thu được.
" Đừng cựa quậy, nếu không ta sẽ ôm nàng mà đi đó."
Tất nhiên ta sẽ không để ý đến ánh mắt người khác, ta thương yêu nàng vô cùng, muốn giúp nàng đi về. Hơn nữa giúp đỡ một tuyệt thế mỹ nhân như vậy, là hành động mà ai cũng muốn.
"A!"
Liễu Mộng Yên không nghe lời ta, vặn vẹo thân mình làm cho hạ thể đau đớn, không khỏi kêu nhẹ một tiếng.
" Mộng Yên, có sao không?"
Nghe nàng than nhẹ, ta đau lòng không thôi nhịn không được dùng sức ôm lấy Liễu Mộng Yên, để nàng tựa vào ngực ta hướng về nhà nàng đi.
Liễu Mộng Yên đi du học nước Anh, đã tốt nghiệp có thể trở về làm giáo viên. Hoa Hạ đại học đã mua sẵn cho nàng một căn hộ trong trường học.
"Không cần..."
Được ta giúp đỡ Mộng Yên đã rất thẹn thùng, đột nhiên lại bị ta ôm vào trong ngực càng thêm hoảng hốt, phản kháng càng mạnh mẽ.
Đáng tiếc là ta đã vận Đế Thần Quyết nên nàng bị ta giữ chặt trong ngực không thể nhúc nhích, nên sự phản kháng của nàng không hề hiệu quả.
Vào trong trường, học sinh trong trường vẫn khá đông, nhìn thấy ta ôm Liễu Mộng Yên rất nhiều học sinh hướng về phía chúng ta nhìn ngó. Dù sao nơi này là trường học, hành động thân mật như vậy làm cho các học sinh rất ngạc nhiên, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Bất quá ánh sáng ảm đạm, Liễu Mộng Yên lại thẹn thùng giấu mặt vào trong ngực ta, bởi vậy mọi người không nhìn thấy dung nhan của nàng.
Bằng không nếu nhận ra nữ nhân trong ngực ta là Hoa Hạ Đại Học Hoa Hạ Song Kiều chán ghét nam nhân Liễu Mộng Yên, việc là ngạc nhiên chết người với không ít nam nhân.
" Lâm Phong, bại hoại này mau buông ta xuống."
Liễu Mộng Yên thất sự không quen với sự thân mật như vậy, thẹn thùng vô cùng, chỉ có thể không ngừng oán trách ta. Song nhũ xinh đẹp không ngừng nhảy lên, hấp dẫn ánh mắt của ta.
Đặc biệt ngực Liễu Mộng Yên so với Lý Đồng lớn hơn rất nhiều, quần áo của Lý Đồng có chút chật chội làm cho hai hạt anh đào trên song nhũ ẩn hiện mê người, bộ ngực nàng nhảy lên đều đặn giống như một đôi thỏ trắng, làm ta thèm thuồng không thôi.
Thật sự là một hành trình ướt át.
" Đặt ta xuống, nếu không ta sẽ la lên đó."
Nhìn thấy ánh mắt dâm đãng của ta Liễu Mộng yên càng khẩn trương, chịu không nổi bộ dáng sắc lang của ta, càng giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của tên sắc lang này.
" Được, đừng bảo ta không nói trước. Nếu nàng kêu lên ta sẽ đánh vào mông nàng."
Cô gái nhỏ này, một điểm cũng không nghe lời ta. Bất đắc dĩ ta đành phải hung dữ nói với nàng, đồng thời một bàn tay cũng hướng về đồn bộ của nàng sờ soạng, dọa cho nàng run rẩy cả người.
" Nàng mà dám kêu, ta sẽ dùng miệng che lại môi của nàng."
Ta vẫn không tha, tiếp tục đe dọa, sau đó nâng nàng lên, hướng về cặp môi thơm của nàng hướng tới.
" Tên vô lại này, lại ức hiếp ta."
Nhìn hành động cuồng bạo và đê tiện của ta, Mộng Yên chỉ có thể nước mắt lưng tròng, không cách gì ngăn cản ta đành tức giận trách móc ta nhưng không dám kêu la lớn tiếng. Hơn nữa nàng căn bản không có ý định la lên, chẳng qua nói vậy chỉ để uy hiếp ta mà thôi.
Bởi vì có học sinh luôn nhìn về phía này làm cho Liễu Mộng yên thẹn thùng vô cùng, không chịu nổi sự thân mật như vậy mới muốn làm cho ta buông nàng ra, chứ thực ra trong thâm tâm nàng không hề chán ghét việc ta ôm nàng, cũng không phải là không muốn ta ôm nàng.