Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ
Chương 300 : TA LÀ KẺ VÔ LẠI
Ngày đăng: 01:07 26/03/20
" Được rồi Lâm Phong, ta không phản kháng nữa. Thả ta xuống được không?"
Đối với sự vô lại của ta Liễu Mộng Yên không có biện pháp gì, dần dần đi vào khu dân cư, ánh sáng của những ngọn đèn trong các ô cửa sổ hắt ra sáng rực. Cảnh tượng của ta và Liễu Mộng Yên hấp dẫn ngày càng nhiều ánh mắt tò mò, Liễu Mộng Yên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp với ta.
" Không phản kháng cái gì?"
Nhìn người ngọc thẹn thùng trong lồng ngực, bất đắc dĩ phải ôn nhu làm cho lòng ta động đậy, ta hướng về nàng hỏi trêu chọc, vẫn ôm lấy nàng như trước.
"Lâm phong, ngươi..."
Nhìn ta giả ngu, Mộng Yên nhất thời nổi giận.
" Cái gì?"
Ta làm như không có chuyện gì, không thèm nhìn nàng đang phát hỏa, ngẩng đầu bước nhanh về phía trước.
"Ngươi..."
Nàng càng thêm tức giận, chịu không biết phải làm sao với ta.
" Bỏ ta xuống, ngươi giúp ta đi là được rồi."
Nhưng mà ta rất vô lại, nàng hoàn toàn bị ta khống chế, không có cách nào chỉ có thể khuất phục, xin tha.
Vô lại vĩnh viễn là khắc tinh của mĩ nhân!
" Lâm Phong, ta cầu xin anh. Cho em xuống…."
Nói tới đây, tiếng của Mộng Yên đã như muỗi kêu, giống như một lời ân ái ôn nhu, hoàn toàn thỏa hiệp với ta thẹn thùng đem ngọc dung dấu vào trong ngực ta.
Nàng thẹn thùng, nhu thuận như vậy làm ta không thể chống đỡ, cúi đầu hôn lên trán nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giúp đỡ nàng đi về phía trước.
" Oan gia!"
Mộng Yên hung hăng liếc nhìn ta, không nghĩ tới ta thả nàng xuống lại còn chiếm tiện nghi của nàng. Nhưng mà lúc này nàng không còn ý muốn phản kháng nữa mà tựa vào người, mặc ta nắm lấy tay, nàng đem dung nhan dấu vào ngực ta đi về phía trước.
Ta không để ý ánh mắt mọi người, nếu mà có người nhìn thấy ta ôm Liễu Mộng Yên, ngày mai Hoa Hạ Đại Học sẽ rối loạn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu cảnh ta thân mật giúp đỡ Liễu Mộng Yên mà được đồn ra ngoài, chắc là sẽ có đôi chút ảnh hưởng.
Dưới ánh trăng mờ ảo cảm thụ được mùi hương sâu kín của cơ thể nữ nhân cùng những cơn gió mát mẻ, thật lòng muốn đi mãi như vậy để cảm thụ, tiếc là đã sớm đến cửa nhà Liễu Mộng Yên.
" Lâm Phong, tới nơi nồi."
Liễu Mộng Yên nhẹ nhàng nói, mở cửa phòng, nhìn thấy ta si ngốc nhìn nàng không có ý định đi về, Mộng Yên biết ta lo lắng cho nàng, biết ta thực sự để ý nàng làm nàng cảm thấy hạnh phúc.
" Lâm Phong…. vào …"
" Em vào nhà đây, em không sao."
Liễu Mộng Yên vốn muốn nói: " Lâm Phong, anh có vào không?" nhưng mà xấu hổ ngượng ngùng không dám nói, đành phải sửa thành như vậy. Tuy nàng rất muốn ta vào nhà nhưng mà là con gái nên ngượng ngùng cao ngạo, làm cho nàng không thể nói thành lời.
Huống hồ hôm nay xảy ra chuyện như vậy càng làm cho Mộng Yên thêm xấu hổ vô cùng, nếu chỉ có 2 người trong phòng sẽ càng làm cho nàng thêm xấu hổ.
" Mộng Yên, anh khát nước…"
Tiếc là ta chẳng những là sắc lang lại còn vô lại, thêm vào nữa ta rất lo lắng cho Liễu Mộng Yên. Nhìn nàng sau khi bị ta ức hiếp lại quyến rũ kiều mỵ kèm theo chút uể oải và u oán khiến ta luyến tiếc không muốn rời đi. Huống hồ Mộng Yên bị ta ăn hiếp ( chết mất thôi, vốn từ ít quá chả bik dùng từ gì thay từ ức hiếp cả) làm sao ta có thể nhẫn tâm ra về, để nàng cô đơn một mình trong căn phòng vắng ;)).
" Anh đi lấy nước."
Ta nói với giọng ấm áp nhất, sau đó ta theo Liễu Mộng Yên vào nhà. Trước mặt Mộng Yên đi vào nhà làm cho nàng ngạc nhiên cực độ, ngây ngô nhìn ta, không ngờ da mặt ta lại dày như vậy.
" Lâm Phong, anh …"
Nhưng mà nhìn bong dáng ta đi vào trong nhà, Liễu Mộng Yên biết rằng ta lo lắng cho nàng, không muốn nàng phải cô đơn, trong lòng cảm động, nước mắt không cầm được mà chảy xuống. Thiếu chút nữa là chạy đến ôm lấy ta, trong thâm tâm nàng thật sự không muốn ta rời đi, nhất là hôm nay.
Vào phòng Liễu Mộng Yên, ta và nàng lâm vào trầm mặc, không biết nói gì, cũng không biết nói như thế nào. Nhìn chương trình ti vi nhàm chán, hai người có tâm sự trong lòng nên cũng không để ý.
" Lâm Phong, em không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Anh cứ về trước đi." Tuy rằng biết là sẽ xấu hổ, nhưng không ngờ cả hai chúng ta lại ngại ngùng đến vậy, không biết nói gì.
" Ừ, thời gian cũng không sớm nữa, xem hết chương trình này anh sẽ về!"
Tuy rằng ánh mắt nhìn chăm chú vào ti vi, nhưng trời mới biết đang chiếu chương trình gì, cũng chẳng biết ta đang nhìn gì nữa.
" Có cần anh giúp không?"
Nhìn hành lý trong phòng khách, Liễu Mộng Yên mới từ bên ANh trở về còn chưa kịp dọn hành lý, đã đi tìm ta hỏi tội. Bởi vì Liễu Mộng Yên ở trong trường, phòng ốc đã có bảo mẫu quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ, không hề có chút lộn xộn nào cả.
" Hành lý không có gì, anh cứ xem ti vi đi, em đi tắm rửa qua đã."
Liễu Mộng Yên thấy ta không có ý ra về, bị hấp dẫn bởi chương trình trên ti vi nên quyết định đi tắm rửa. Nàng cũng ta cuồng loạn tới giờ chưa hề tắm rửa, thân mình không hề thoải mái tẹo nào, đã muốn đi tắm rửa từ sớm.
Nằm trong bồn tắm rộng rãi Liễu Mộng Yên thoải mái nhắm hai mắt lại. Hạ thể tuy rằng còn hơi đau, nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Đặc biệt nhớ tới đó là dấu vết của ta, làm cho tim nàng đập rộn rã không ngừng, cảm thấy rất ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn cơ thể đầy đặn, song nhũ thẳng lên kiêu ngạo hoàn mỹ, nghĩ đến sự si mê của ta trong lòng càng them ngọt ngào.
Nữ nhân luôn tự làm mình vui vẻ, chỉ cần là nữ nhân thì ai cũng vậy. ( cái này dịch đúng nguyên văn, nhưng mà ta thấy không ổn lắm. Còn một ý nữa an hem xem xét nhé: Nữ nhân luôn vui vẻ khi được nam nhân để ý, phàm là nữ nhân đều như vậy.)
Nhưng mà chưa được bao lâu cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một thân ảnh trước mắt nhoáng lên xông vào. Thấy có động tĩnh lạ Liễu Mộng Yên mở to mắt nhìn, thấy được người kia là ai lại nhắm hai mắt lại thẹn thùng hô lên.
"A!"
" Lâm Phong…. Phong…"
" Anh …. Anh làm gì vậy?"
Liễu Mộng Yên nhanh chóng thụp người xuống nước, nhắm chặt mắt lại, hai tay che cảnh xuân sắc lại lắp bắp nói.
Người xông vào phòng tắm tất nhiên là ta. Giờ phút này trên người ta không một mảnh vải, nghênh ngang hướng bồn tắm mà Liễu Mộng Yên nằm đi tới.
" Lâm Phong…."
"Lâm phong..."
Bỗng nhiên không nghe thấy tiếng của ta, cũng không cảm thấy cảm giác ta có mặt, Liễu Mộng Yên thở ra nhẹ nhàng.
Vừa rồi nhìn thấy ta vô sỉ không mặc quần áo trắng trợn đi về phía nàng, bỗng nhiên lại không có một tiếng động và cảm giác làm cho Liễu Mộng Yên kinh ngạc.
Nàng không hề biết rằng ta đã ẩn giấu hơi thở trên người, chỉ mở mắt mới có thể nhìn thấy ta.
Ta vẫn đứng bên cạnh bồn tắm, ngắm nhìn thân hình kiễu diễm, quyến rũ kia một cách tự nhiên. Dung nhan xinh đẹp quý phái này làm cho ta say mê, một nữ nhân quyến rũ làm người ta mê mẩn.
Đối với sự vô lại của ta Liễu Mộng Yên không có biện pháp gì, dần dần đi vào khu dân cư, ánh sáng của những ngọn đèn trong các ô cửa sổ hắt ra sáng rực. Cảnh tượng của ta và Liễu Mộng Yên hấp dẫn ngày càng nhiều ánh mắt tò mò, Liễu Mộng Yên cuối cùng cũng phải thỏa hiệp với ta.
" Không phản kháng cái gì?"
Nhìn người ngọc thẹn thùng trong lồng ngực, bất đắc dĩ phải ôn nhu làm cho lòng ta động đậy, ta hướng về nàng hỏi trêu chọc, vẫn ôm lấy nàng như trước.
"Lâm phong, ngươi..."
Nhìn ta giả ngu, Mộng Yên nhất thời nổi giận.
" Cái gì?"
Ta làm như không có chuyện gì, không thèm nhìn nàng đang phát hỏa, ngẩng đầu bước nhanh về phía trước.
"Ngươi..."
Nàng càng thêm tức giận, chịu không biết phải làm sao với ta.
" Bỏ ta xuống, ngươi giúp ta đi là được rồi."
Nhưng mà ta rất vô lại, nàng hoàn toàn bị ta khống chế, không có cách nào chỉ có thể khuất phục, xin tha.
Vô lại vĩnh viễn là khắc tinh của mĩ nhân!
" Lâm Phong, ta cầu xin anh. Cho em xuống…."
Nói tới đây, tiếng của Mộng Yên đã như muỗi kêu, giống như một lời ân ái ôn nhu, hoàn toàn thỏa hiệp với ta thẹn thùng đem ngọc dung dấu vào trong ngực ta.
Nàng thẹn thùng, nhu thuận như vậy làm ta không thể chống đỡ, cúi đầu hôn lên trán nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giúp đỡ nàng đi về phía trước.
" Oan gia!"
Mộng Yên hung hăng liếc nhìn ta, không nghĩ tới ta thả nàng xuống lại còn chiếm tiện nghi của nàng. Nhưng mà lúc này nàng không còn ý muốn phản kháng nữa mà tựa vào người, mặc ta nắm lấy tay, nàng đem dung nhan dấu vào ngực ta đi về phía trước.
Ta không để ý ánh mắt mọi người, nếu mà có người nhìn thấy ta ôm Liễu Mộng Yên, ngày mai Hoa Hạ Đại Học sẽ rối loạn. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu cảnh ta thân mật giúp đỡ Liễu Mộng Yên mà được đồn ra ngoài, chắc là sẽ có đôi chút ảnh hưởng.
Dưới ánh trăng mờ ảo cảm thụ được mùi hương sâu kín của cơ thể nữ nhân cùng những cơn gió mát mẻ, thật lòng muốn đi mãi như vậy để cảm thụ, tiếc là đã sớm đến cửa nhà Liễu Mộng Yên.
" Lâm Phong, tới nơi nồi."
Liễu Mộng Yên nhẹ nhàng nói, mở cửa phòng, nhìn thấy ta si ngốc nhìn nàng không có ý định đi về, Mộng Yên biết ta lo lắng cho nàng, biết ta thực sự để ý nàng làm nàng cảm thấy hạnh phúc.
" Lâm Phong…. vào …"
" Em vào nhà đây, em không sao."
Liễu Mộng Yên vốn muốn nói: " Lâm Phong, anh có vào không?" nhưng mà xấu hổ ngượng ngùng không dám nói, đành phải sửa thành như vậy. Tuy nàng rất muốn ta vào nhà nhưng mà là con gái nên ngượng ngùng cao ngạo, làm cho nàng không thể nói thành lời.
Huống hồ hôm nay xảy ra chuyện như vậy càng làm cho Mộng Yên thêm xấu hổ vô cùng, nếu chỉ có 2 người trong phòng sẽ càng làm cho nàng thêm xấu hổ.
" Mộng Yên, anh khát nước…"
Tiếc là ta chẳng những là sắc lang lại còn vô lại, thêm vào nữa ta rất lo lắng cho Liễu Mộng Yên. Nhìn nàng sau khi bị ta ức hiếp lại quyến rũ kiều mỵ kèm theo chút uể oải và u oán khiến ta luyến tiếc không muốn rời đi. Huống hồ Mộng Yên bị ta ăn hiếp ( chết mất thôi, vốn từ ít quá chả bik dùng từ gì thay từ ức hiếp cả) làm sao ta có thể nhẫn tâm ra về, để nàng cô đơn một mình trong căn phòng vắng ;)).
" Anh đi lấy nước."
Ta nói với giọng ấm áp nhất, sau đó ta theo Liễu Mộng Yên vào nhà. Trước mặt Mộng Yên đi vào nhà làm cho nàng ngạc nhiên cực độ, ngây ngô nhìn ta, không ngờ da mặt ta lại dày như vậy.
" Lâm Phong, anh …"
Nhưng mà nhìn bong dáng ta đi vào trong nhà, Liễu Mộng Yên biết rằng ta lo lắng cho nàng, không muốn nàng phải cô đơn, trong lòng cảm động, nước mắt không cầm được mà chảy xuống. Thiếu chút nữa là chạy đến ôm lấy ta, trong thâm tâm nàng thật sự không muốn ta rời đi, nhất là hôm nay.
Vào phòng Liễu Mộng Yên, ta và nàng lâm vào trầm mặc, không biết nói gì, cũng không biết nói như thế nào. Nhìn chương trình ti vi nhàm chán, hai người có tâm sự trong lòng nên cũng không để ý.
" Lâm Phong, em không sao, nghỉ ngơi một chút là được. Anh cứ về trước đi." Tuy rằng biết là sẽ xấu hổ, nhưng không ngờ cả hai chúng ta lại ngại ngùng đến vậy, không biết nói gì.
" Ừ, thời gian cũng không sớm nữa, xem hết chương trình này anh sẽ về!"
Tuy rằng ánh mắt nhìn chăm chú vào ti vi, nhưng trời mới biết đang chiếu chương trình gì, cũng chẳng biết ta đang nhìn gì nữa.
" Có cần anh giúp không?"
Nhìn hành lý trong phòng khách, Liễu Mộng Yên mới từ bên ANh trở về còn chưa kịp dọn hành lý, đã đi tìm ta hỏi tội. Bởi vì Liễu Mộng Yên ở trong trường, phòng ốc đã có bảo mẫu quét dọn định kỳ nên rất sạch sẽ, không hề có chút lộn xộn nào cả.
" Hành lý không có gì, anh cứ xem ti vi đi, em đi tắm rửa qua đã."
Liễu Mộng Yên thấy ta không có ý ra về, bị hấp dẫn bởi chương trình trên ti vi nên quyết định đi tắm rửa. Nàng cũng ta cuồng loạn tới giờ chưa hề tắm rửa, thân mình không hề thoải mái tẹo nào, đã muốn đi tắm rửa từ sớm.
Nằm trong bồn tắm rộng rãi Liễu Mộng Yên thoải mái nhắm hai mắt lại. Hạ thể tuy rằng còn hơi đau, nhưng lại vô cùng hạnh phúc. Đặc biệt nhớ tới đó là dấu vết của ta, làm cho tim nàng đập rộn rã không ngừng, cảm thấy rất ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn cơ thể đầy đặn, song nhũ thẳng lên kiêu ngạo hoàn mỹ, nghĩ đến sự si mê của ta trong lòng càng them ngọt ngào.
Nữ nhân luôn tự làm mình vui vẻ, chỉ cần là nữ nhân thì ai cũng vậy. ( cái này dịch đúng nguyên văn, nhưng mà ta thấy không ổn lắm. Còn một ý nữa an hem xem xét nhé: Nữ nhân luôn vui vẻ khi được nam nhân để ý, phàm là nữ nhân đều như vậy.)
Nhưng mà chưa được bao lâu cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một thân ảnh trước mắt nhoáng lên xông vào. Thấy có động tĩnh lạ Liễu Mộng Yên mở to mắt nhìn, thấy được người kia là ai lại nhắm hai mắt lại thẹn thùng hô lên.
"A!"
" Lâm Phong…. Phong…"
" Anh …. Anh làm gì vậy?"
Liễu Mộng Yên nhanh chóng thụp người xuống nước, nhắm chặt mắt lại, hai tay che cảnh xuân sắc lại lắp bắp nói.
Người xông vào phòng tắm tất nhiên là ta. Giờ phút này trên người ta không một mảnh vải, nghênh ngang hướng bồn tắm mà Liễu Mộng Yên nằm đi tới.
" Lâm Phong…."
"Lâm phong..."
Bỗng nhiên không nghe thấy tiếng của ta, cũng không cảm thấy cảm giác ta có mặt, Liễu Mộng Yên thở ra nhẹ nhàng.
Vừa rồi nhìn thấy ta vô sỉ không mặc quần áo trắng trợn đi về phía nàng, bỗng nhiên lại không có một tiếng động và cảm giác làm cho Liễu Mộng Yên kinh ngạc.
Nàng không hề biết rằng ta đã ẩn giấu hơi thở trên người, chỉ mở mắt mới có thể nhìn thấy ta.
Ta vẫn đứng bên cạnh bồn tắm, ngắm nhìn thân hình kiễu diễm, quyến rũ kia một cách tự nhiên. Dung nhan xinh đẹp quý phái này làm cho ta say mê, một nữ nhân quyến rũ làm người ta mê mẩn.