Võng Du Chi Phong Lưu Kị Sĩ

Chương 301 : UYÊN ƯƠNG HÝ THỦY

Ngày đăng: 01:07 26/03/20

Liễu Mộng Yên mở to hai mắt nhìn thân hình xích lõa trước mặt. Còn Lâm Phong thì vô sỉ đứng bên cạnh bồn tắm nhìn mỹ nhân bên trong cách hắn không đến 1m, chăm chú đánh giá. Từng nét đẹp, từng đường cong của mỹ nhân, trong mắt hắn tràn đầy si mê.
"Lâm Phong, ngươi là đồ lưu manh, ngươi muốn làm gì?"
Sau khi nhìn ngắm chán chê thân thân thể xích lõa của Lâm Phong, Liễu Mộng Yên mới nhớ ra, vội vàng nhắm 2 mắt lại, kêu lên 1 tiếng, đồng thời quay mặt về phía trong…
"Lâm phong, đồ lưu manh, mau ra ngoài đi."
Liễu Mộng Yên chỉ có thể mắng 1 câu, tình cảnh như vậy đúng là rất xấu hổ
"Mộng yên, trên người ta cũng khó chịu, ta cũng muốn tắm rửa."
Lâm Phong giả vờ ủy khuất nói, lại thấy mỹ nhân nhắm mắt quay đầu vào phía trong tường, khác nào cho mình cơ hội, Lâm Phong nhẹ nhàng bước vào trong bồn tắm, tiến về phía mĩ nhân.
"Lâm phong, ngươi đi ra ngoài trước, ta tắm xong rồi ngươi..."
Hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại vô sỉ đến thế, Liễu Mộng Yên lập tức bị hành động của Lâm Phong làm cho ngây ngốc. Sự kiêu ngạo, tôn quý của nàng giờ chỉ còn rụt rè, e thẹn, tuy muốn Lâm Phong đi ra ngoài nhưng mặt khác cũng có chút chờ mong.
Bỗng dưng, nước trong bồn tắm bị khuấy động, Liễu Mộng Yên thấy lạ liền mở mắt ra, trước mắt một thân hình đang lao tới, nhanh chóng áp sát vào nàng, một đôi tay cường tráng vươn ra đem thân thể không mảnh vải của nàng ôm nàng trong ngực. Lập tức làm cho Liễu Mộng Yên cả kinh, bối rối, không biết phản ứng thế nào.
"Lâm phong, ngươi là đồ bại hoại!"
Bị Lâm Phong vô sỉ ôm trong bồn tắm, cảm thụ được sự va chạm giữa 2 cơ thể, lập tức ý thức của nàng trở lên trống rỗng, toàn thân không thể khống chế. Muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại không muốn phản ứng, chỉ có thể vô lực quở trách.
"Mộng yên, ta muốn cùng nàng tắm."
Lâm Phong vô sỉ nói…
Hai Tay dùng sức, đem mỹ nhân ôm vào lòng, sau đó đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng, nhẵn nhụi của nàng, tham lam ngửi chút mùi hương cơ thể, lập tức chìm đắm trong hạnh phúc sung sướng, sự quyến rũ pha chút kinh hoảng của nàng làm cho hắn yêu thích không thôi.
Nói xong, Lâm Phong cúi đầu, tham lam hôn hít lên đôi môi xin đẹp kia.
Lâm phong, ngươi là đồ lưu manh…
Trong vòng tay mạnh mẽ, sự vuốt ve ấm áp, mỹ nhân như muốn nhũn ra, không còn muốn phản kháng, lại còn kích động vô cùng.
Tuy trước đó đã bị Lâm Phong xâm phạm không phản kháng, nhưng tình huống bây giờ lại khác, trong nội tâm nàng bây giờ đang nổi sóng, tình ý nhiều năm bộc phát, cam tâm tình nguyện để Lâm Phong vuốt ve, nguyện ý để Lâm Phong chiếm giữ. "Mộng yên, nàng thật xinh đẹp, đem tâm hồn ta câu mất rồi."
Cảm nhận được Liễu Mộng Yên xinh đẹp, nhu thuận trong lồng ngực, Lâm Phong càng động tâm, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi anh đào của nàng, hai tay luồn ra phía trước, bắt lấy đôi ngọc phong cao vút nhẹ nhàng xoa nắn.
"Lâm phong….ư…ư…ngươi…thật là xấu!"
Song phong đầy đặn bị Lâm Phong đùa giỡn trong tay, cả người mỹ nhân run rẩy, hai mắt nhắm hờ, chỉ có thể nhỏ giọng rên rỉ.
Mỹ nhân đã triệt để chấp nhận, một đôi ngọc thủ ôn nhu tinh tế nhẹ nhàng đặt ở trên cánh tay Lâm Phong, cảm thụ sự cường tráng, tùy ý để hoành hành khám phá trên cơ thể của mình.
"Chính là nàng làm cho ta trở thành xấu xa mà!"
"Là tại ngươi!"
Lâm Phong tham lam luồn chiếc lưỡi vào trong miệng của mỹ nhân, muốn cùng cái lưỡi của nàng cuốn lấy nhau, như muốn trừng phạt nàng.
"Ngươi còn nói."
"Oan gia mà."
Mỹ nhân u oán trách cứ một tiếng, hàm răng nhẹ nhàng mở ra, sau đó đưa cái lưỡi xinh đẹp thơm tho tùy cho Lâm Phong hưởng thụ, cả người thả lỏng tựa vào ngực hắn.
Đáng tiếc là, Liễu Mộng Yên không biết kỹ xảo hôn môi, hoàn toàn nhờ Lâm Phong dẫn dắt, nhưng mà sự ngây thơ ngượng ngùng của nàng làm cho Lâm Phong càng thêm động tâm.
"Thích ta vô lại như vậy không?"
Hai tay Lâm Phong tha hồ sờ soạng, bóp lấy đôi phong nhũ phong mãn, cái núm anh đào xinh xắn, hay những đường cong dụ hoặc làm cho hắn thoải mái không thôi.
"Ta ghét nhất là vô lại." Mỹ nhân u oán nói, bị Lâm Phong bất chấp đạo lý làm cho nàng không còn một chút tự tôn, trong lòng bất bình, nhưng lại nhẹ nhàng hôn trả ta, hai mắt lúc mở lúc nhắm, thâm tình nhìn ta.
"Mộng yên, nàng thật tốt!"
Nội tâm Lâm Phong cảm động không thôi, mỹ nhân đã hướng mình xin khoan dung, đã biểu lộ tâm ý, đã thần phục mình. Lâm Phong có thể nào không động tâm, mỉm cười hôn lên mái tóc, hôn lên trán, lên cái mũi cao cao, vào đắm chìm trong đôi môi xinh đẹp 1 nụ hôn thật dài.
Cảm thụ được mỹ nhân nhu thuận, cảm thụ được tình ý, trong lòng Lâm Phong dục hỏa đã bành trướng, thiêu đốt, "tiểu huynh đệ" đã sớm kích thích hẳn lên, nhưng sợ mỹ nhân mới bị phá thân không thể nhận thêm ân ái, chỉ đành vất vả nhịn xuống.
Nhưng mà, có được tình ý của mỹ nhận, Lâm Phong đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Giờ phút này, ngay trong bồn tắm, Lâm Phong cùng Liễu Mộng Yên nồng tình mật ý, hạnh phúc nô đùa, giống như uyên ương hí thủy.
Đúng là: chỉ cầu uyên ương không cầu tiên! (Chỉ muốn thành uyên ương không muốn thành tiên!)
Cảm thấy nước dần dần lạnh đi, Lâm Phong mới ôm mỹ nhân từ trong bồn tắm đi vào phòng ngủ.
"Mộng yên, ngủ đi."
Đem mỹ nhân đặt trên giường, lấy chăn đắp lên người, để nàng gối lên cánh tay ta, Lâm Phong ôn nhu nói.
Gối trên cánh tay, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt yêu thương, Liễu Mộng Yên hạnh phúc không thôi, tuy 2 người xích lõa ôm lấy nhau khiến nàng vẫn thẹn thùng, nhưng là hai tay nàng lại chủ động ôm lấy cổ hắn, nhu thuận, xinh đẹp, cuộn mình trong lồng ngực hắn như con mèo Ba Tư.
Bởi vì bị Lâm Phong phá thân, Liễu Mộng Yên quả thực mệt muốn chết, bây giờ chẳng những an tâm, thư thái, càng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn, rất nhanh, Liễu Mộng Yên liền tiến vào mộng đẹp.
"Mộng yên, nàng rốt cục cũng thuộc về Lâm Phong ta"
Lâm Phong nhẹ nhàng hôn lên dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng, thì thầm bên tai nàng, hai chân dây dưa giao thoa cũng một chỗ, cùng nàng tiến vào giấc mộng đẹp, một ngày thật kì diệu…