Vọng Tinh Thần
Chương 110 :
Ngày đăng: 14:31 18/04/20
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Những chuyện này Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân tạm thời đều chưa biết.
Thác Bạt Chân nghe tin vợ con chết, nhất là đứa con trai bốn tuổi độc nhất kia, hận ý trong lòng dâng ngập trời, bất chợt bạo phát ra một tiếng gào rống, hai mắt đỏ thẫm, liều chết xông lên.
Xích Mộc Hắc vốn đã không phải đối thủ của hắn, nghe thấy tiếng gầm rống giận dữ như dã thú bị thương kia, trong lòng liền cả kinh, lập tức bị hắn chém lăn trên mặt đất, trọng thương toi mạng.
Ngôn Tử Tinh bỗng cảm thấy không đúng, dựa vào trực giác của người tập võ liền nhìn về phía sườn núi, chỉ thấy hàn quang chợt lóe lên.
“Không ổn! Thác Bạt Chân…”
Hắn còn chưa hét dứt tiếng, một mũi tên nhọn hoắt đã bay vút tới, nhắm thẳng vào Thác Bạt Chân.
Chỉ nghe thấy phập một tiếng, mũi tên đâm thẳng vào vai Thác Bạt Chân, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng tiến về phía trước hai bước. Đuổi theo sát nút sau lưng lại là ba mũi tên nhọn khác.
Ngôn Tử Tinh bất chấp tất cả, bổ nhào tới đỡ giúp hắn hai mũi tên. Thác Bạt Chân cũng kịp thời phản ứng, xoay người tránh được mũi tên cuối cùng. Nhưng sau khi bị trúng tên, hành động của hắn liền trở nên chậm chạp, một tên sĩ binh của Tây Quyết đại vương tử ở bên cạnh thừa cơ phi tới một đao, chém lên chân trái hắn.
Ngôn Tử Tinh thấy phía sau còn có mai phục, thầm nghĩ không ổn, chém chết tên sĩ binh kia xong liền kéo Thác Bạt Chân dậy, xoay người trốn sau thi thể một con ngựa.
Lúc này nhân mã do Thác Bạt Ngọc phái tới đuổi theo phía sau Xích Mộc Hắc cũng đã đến nơi, ào ào chắn cửa hẻm núi lại, giương cung cài tên, muốn bắn loạn xạ vào bên trong.
“Này, ngươi không sao chứ?”
Thác Bạt Chân giãy dụa mở mắt ra nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng trụ không được ngất lịm đi.
Ngôn Tử Tinh không còn cách nào khác, đành phải đặt hắn lên lưng ngựa, dựa vào kinh nghiệm và trực giác của mình, lần mò bước đi trong màn đêm đen kịt không có tới một đốm sao nhỏ.
Mặc Phong cõng hai người có phần trầy trật, Ngôn Tử Tinh sau khi đem Thác Bạt Chân đặt lên lưng ngựa liền tự mình dắt nó đi.
Thương tích trên người Thác Bạt Chân mặc dù rất nhiều, nhưng trong loại tình hình gió tuyết lớn thế này, miệng vết thương đều đã bị đông lạnh, tạm thời cũng sẽ không chảy máu. Ngôn Tử Tinh thỉnh thoảng lại sờ sờ hắn, truyền cho hắn nội lực của mình để sưởi ấm, bằng không con sói đơn độc này cũng bị đông lạnh mà chết mất.
Đi suốt hơn nửa đêm, cuối cùng cũng cắt được đuôi đám truy binh, nhưng không tìm thấy nơi nào để tạm thời né tránh gió tuyết.
Ngôn Tử Tinh âm thầm kêu khổ, không biết đã đi trong cơn bão tuyết bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa kiến trúc nhô lên.
Bởi đã bị đại tuyết vùi lấp hơn phân nửa nên chỉ lộ ra một đầu đá nhọn màu xám tro, Ngôn Tử Tinh có thị lực rất tốt, trong đêm đen cũng có thể nhìn thấy được mọi vật, lúc này lập tức phát hiện ra.
Ngôn Tử Tinh vội kéo Mặc Phong đi về phía ấy, phát hiện đó là một ngôi nhà đá đã sập một nửa. Hắn dắt Mặc Phong đến nơi tránh gió tốt, đỡ Thác Bạt Chân xuống.
Tuyết lớn vẫn còn đang thét gào, chỉ e phải đến bình minh mới có thể ngừng. Ngôn Tử Tinh mệt muốn chết, nội lực cũng hao tổn không ít, sờ sờ Thác Bạt Chân thấy còn hơi thở, liền cho hắn ăn một viên đại hoàn đan. Dù sao trời lạnh như vậy, miệng vết thương và y phục dính chặt vào nhau cũng không cách nào xử lý. Ngôn Tử Tinh liền cởi áo khoác ngoài, đem mình và Thác Bạt Chân ủ vào cùng một chỗ, ngồi dựa dưới mái hiên tránh gió tuyết.