Vòng Tròn Đồng Tâm

Chương 17 : Ngoại truyện

Ngày đăng: 03:03 19/04/20


Cô chú ý chàng trai kia thật lâu.



Lúc ban đầu chú ý đến cậu, là ở bảng danh sách đại học.



Cái tên đứng đầu bảng kia, luôn đặc biệt dễ dàng được nhớ kỹ.



Nghe nói, cậu luôn rất giỏi, miễn cưỡng muốn nói có nhược điểm gì, vậy hẳn là môn văn đi!



Nếu bạn ra đề mục “Ý nghĩa của sách luật đối với quốc gia” linh tinh, cậu ấy có thể lưu loát viết ra một bài luận dài cả sảnh đường; nhưng nếu bạn kêu cậu ấy viết “Thu phong thu vũ sầu sát nhân*” trữ tình văn, cậu ấy sẽ trực tiếp ôm trứng vịt, sau đó còn có thể hỏi lại cậu: “Gió mưa nơi nào giết người ? Thế nào sầu?”



(*mưa gió mùa thu buồn muốn chết)



Cho nên giáo viên môn văn khoá trước của cậu luôn đối với cậu vừa yêu lại vừa hận.



Cô nghĩ, mẹ cậu không biết cắn chăn bông đấm ngực bao nhiêu lần, tên của cậu là mong đợi của mẹ cậu, hoàn toàn là hai việc khác nhau.



(Nhược nhược: trí tuệ)



Thẩm Dung Nhược, không phải là hy vọng anh giống Nạp Lan Dung Nhược, tài hoa nổi bật, thiện cảm đa tình sao? Cậu một chút thơ phú trời cho cũng không có!



Thành tích cậu nổi trội xuất sắc, nhưng nhân duyên cực kém, không thường cùng người khác lui tới, cũng không tham dự hoạt động giao tiếp nào, luôn độc lai độc vãng, một người bạn tri âm cũng không có, vì thế đồn đại cậu tự đánh giá mình rất cao, xem thường người khác.



Truyền kỳ sự tích về người này, một đường nghe xong hơn ba năm, đối với cậu tò mò càng cao, thẳng đến năm thứ tư, rốt cục may mắn cùng cậu học chung một khoá.



Hai tuần đầu, cô chỉ ở góc nhỏ tò mò mà đánh giá cậu.



Trước kia nhìn từ xa, cảm thấy người này thực tuấn tú, nhìn gần, phát hiện cậu càng dễ xem, đẹp nhất là đôi mắt kia, rất đen, rất sáng.



Có một số người, ánh mắt lay động, làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, tâm tư bất định, nhưng cô phát hiện cậu sẽ không, luôn thực chuyên chú, vô luận là đọc sách, nhìn người, đều nghiêm túc.



Có một lần, lơ đãng cùng cậu chống lại mắt.



Năm giây, thực sự chỉ có năm giây mà thôi, đầu cô choáng váng, tim đập không khống chế được, đôi má nóng kỳ cục.



Không xong nhất là cô bắt đầu suy nghĩ miên man, cả đầu thiên mã hành không, ảo tưởng đôi mắt thâm thúy lại chuyên chú kia, nếu dùng thân phận người yêu nhìn cô, tám phần cả người đều hòa tan nha? Có cô gái nào ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú kia không choáng váng ? Dường như toàn thế giới chỉ còn lại mình cô…



Cũng không biết là xuất phát từ tâm trạng gì, vào tuần thứ ba, cô ở chỗ ngồi theo thói quen của cậu, để lại tờ giấy, lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu.



Cậu làm việc thực quy luật, cả vị trí ngồi cũng không tùy ý đổi mới.



Một ngày này, cậu theo lệ thường tới rất sớm, trong phòng học chỉ có năm người.



Theo thói quen đi đến vị trí kia, phía trên có một tờ giấy dùng kẹo tình nhân đè lại.



Nhất thời cậu hoang mang một chút, cho rằng chỗ này đã có người ngồi, nhưng phía trên trừ bỏ tờ giấy và kẹo, cũng không có sách hoặc túi gì, vì thế cậu tò mò mà mở tờ giấy kia ra.



Bên trong viết, chính là vấn đề cô nghi hoặc thật lâu——



Dung Nhược, Dung Nhược, mẹ cậu là hy vọng cậu giống Nạp Lan Dung Nhược thiện cảm đa tình sao?



Bất quá không giống cũng tốt a, Nạp Lan Dung Nhược siêu đoản mệnh !



Cậu tám phần cảm thấy tờ giấy này thực vô nghĩa lại khó lí giải đi! Bởi vì cậu hoàn toàn không có biểu cảm gì, đem tờ giấy tùy ý kẹp vào một quyển sách, rồi nghiêm túc xem sách của mình.



Sau đó cách một tuần, tờ giấy lại xuất hiện.



Thẩm Dung Nhược, có người nói qua ánh mắt cậu rất đẹp chưa?



Lúc này, ánh mắt cậu nhìn quanh phòng học một lần, trong phòng số người cũng như cũ. Cậu suy nghĩ một chút, chợt vứt ra sau đầu, lặp lại động tác như lần trước.



Một lần nữa, cô oán giận nội dung khoá học thật thâm thuý, cô không hiểu, sau đó hỏi cậu: “Nhìn cậu thật nghiêm túc, cậu nghe hiểu tất cả không?”



Lúc này đây, cậu xác định là người học cùng lớp với cậu.
Cậu ấy, còn có cô ta, đều kêu người kia là “Ba”, cho nên căn cứ theo suy luận kiến thức cơ bản luân lý đã học ở tiểu học —— cô có phải đang làm chuyện ô long gì không?



Tự cho là thất tình, ở nơi đó ai oán rối rắm, kết quả người ta chính là anh em? !



Bộc trực nói, cô thật sự có một chút giận cậu, ban đầu lòng tràn đầy cho rằng, cậu nhận tờ giấy của cô, khi cô cười với cậu, sẽ yên lặng nhìn lại cô, là một loại tình cảm mông lung trao đổi, cậu cũng không chán ghét cô.



Kết quả, tất cả đều là cô tự mình đa tình, cái loại khổ sở này, khả năng còn có một phần thẹn quá hóa giận, làm cho cô biểu hiện thật sự không phong độ, không thể giả vờ dường như không có việc gì đi chúc phúc cậu.



Sau đó cho tới hôm nay, cô nhận ra chính mình nghĩ sai rồi. Như vậy có phải hay không tỏ vẻ —— cô vẫn có cơ hội, đúng hay không?



Về tin đồn của cậu, cô nghe rất nhiều, còn đặc biệt lên mạng thăm dò cái gì kêu “Chướng ngại biểu đạt cảm xúc”, tìm mấy ngày tư liệu, bạn bè cảm thấy cô bị điên, kêu cô không cần tự tìm phiền toái, nhưng cô không cảm thấy như vậy.



Cậu không phải không có cảm giác, chính là không thể giống người bình thường chỉnh lý cảm giác của mình trật tự rõ ràng, hơn nữa biểu đạt đi ra mà thôi, cho nên dù cậu chưa từng có đáp lại nụ cười của cô, cũng không có nghĩa là cậu thờ ơ.



Ánh mắt cậu nhìn cô, thực chuyên chú. Cô tin tưởng cậu thực sự có đem cô đặt vào trong lòng.



Nếu, cô có thể cùng cậu một chỗ khai quật cảm giác này, hơn nữa cùng cậu nhận thức, như vậy, có phải cũng có khả năng yêu nhau? Có phải, cũng có thể hạnh phúc hay không?



Bị điên thì bị điên đi, cô thực sự, rất thích cậu, không có đạo lý mê luyến.



***



Cậu thích xem phim hài kịch hay bi kịch?



Tờ giấy, lại xuất hiện.



Cậu nhất thời phản ứng không kịp, ngơ ngác xem.



Sau đó, nhìn phía người nào đó, người nọ hợp thời ngoái đầu nhìn lại, cho cậu một cái lúm đồng tiền quen thuộc.



Tâm, không hiểu kiên định.



Tuy rằng không rõ ràng sao lại thế này, nhưng không có việc gì là tốt rồi, còn đuổi theo để ý đến cậu, là tốt rồi.



Cậu cầm lấy bút đỏ, ở chữ hài kịch khoanh vòng lại, nhờ người bên cạnh truyền đi.



Sau, cô không cố định thời gian sẽ mời người truyền giấy đến, bình thường đều hỏi cậu yêu thích gì, còn có thói quen hàng ngày.



Có một lần, cậu không nhịn được ở phía dưới chỗ trống hỏi lại: “Vì sao hỏi mấy chuyện này?”



Cô trả lời: “Muốn hiểu biết nhiều về cậu a! Ngu ngốc, cậu không thấy tớ đang theo đuổi cậu sao?”



Cậu xem tờ giấy, mặt không lý do một trận nóng, đó là cậu chưa từng có thể nghiệm qua, tim đập thật nhanh,



Đầu có chút choáng váng, không thể suy xét ——



Cô vẫn sẽ không cố định thời gian hỏi cậu một ít vấn đề, cậu sẽ thành thực đáp lại, lại sau đó, không biết diễn biến thế nào, bọn họ cũng không cần ai truyền giúp nữa, mà tự mình đem tờ giấy đưa đến tay đối phương.



Một ngày nọ, cậu nhìn tờ giấy trên bàn, nghiêm túc mà suy xét qua đi, cầm lấy bút đỏ lại kiên định khoanh vòng thứ cậu chọn.



Đợi chuông tan học vang, cô như cũ mang theo tươi cười đi hướng cậu, cậu giơ tay nắm giữ ngón tay mềm mại duỗi về phía cậu.



Mãi cho đến thật lâu, thật lâu về sau, cậu mới nhớ tới, tờ giấy kia luôn luôn không có trả lại cho cô.



Lại càng lâu, càng lâu về sau, tờ giấy đó trong lúc vô tình bị phát hiện, bị trở thành trò cười cho gia tộc vài năm.



“Thật mạnh nha, chị dâu. Hoá ra anh em đã bị chị bắt như thế.”



Tờ giấy kia, cuối cùng bị đóng khung thành vật kỷ niệm, lấy nhục nhã… Nha, không, cái này là tán dương, chứng kiến cô dũng cảm theo đuổi chân ái tiến tới không biết sợ, lưu lại dấu vết chân lý đã đi qua——



COFFEE? TEA?