Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 39 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Từ Thăng để ý thấy Thang Chấp bữa tối ăn rất ít.
Cậu gần như không đụng vào đồ ăn, chỉ húp canh, ăn hai miếng đồ tráng miệng và trái cây, sau đó liền nói mình muốn lên lầu nghỉ ngơi, hỏi ý kiến Từ Thăng.
Từ Thăng vốn định hỏi tại sao cậu ăn ít vậy, có phải hồi chiều đã lén ăn cái gì rồi không, nhưng nghĩ đến cuộc gọi báo tin nhắn của Từ Khả Du, Từ Thăng không hỏi nữa, gật đầu với Thang Chấp, nhìn cậu đứng dậy, lên lầu. echkidieu2029.wordpress.com
Lúc ở trên xe và khi ăn cơm, Thang Chấp vẫn chưa nhìn đến điện thoại, nhưng Từ Thăng vẫn định nhanh chóng xử lý rõ ràng chuyện này, vừa thấy bóng lưng Thang Chấp biến mất, anh cũng bỏ dao nĩa xuống rồi đi lên.
Thấy Thang Chấp vào phòng đóng cửa lại, Từ Thăng không chút do dự đi vào phòng Từ Khả Du.
Trên đường đến phòng Từ Khả Du, Từ Thăng có dừng lại trăn trở rất nhiều lần, nhưng vẫn kiên định nói với bản thân, tâm trạng Thang Chấp hôm nay không tốt lắm, nếu như Từ Khả Du đưa cho Thang Chấp thứ gì khiến cậu kích động, Từ Thăng sẽ lấy nó đi. đọc SSTruyen.com quài ko thấy nhục hả
Đổi lại là người khác, ngay từ đầu Từ Thăng cũng sẽ không nhận điện thoại, càng khỏi nói đến chuyện nghe nội dung tin nhắn nhắc nhở.
Nhưng Thang Chấp thì khác, Thang Chấp không giống với người khác.
Bọn họ sáng mai sẽ xuất phát về Grand Rapids, Từ Thăng sẽ lại dẫn Thang Chấp rời khỏi căn nhà này.
Vì thế, trước khi tiến vào phòng Từ Khả Du, Từ Thăng nhanh chóng quyết định: cầm lấy thứ mà em gái định đưa cho Thang Chấp.
Khả Du mắc bệnh, có một ngày, cô tỉnh ngộ ra, sau khi khỏi bệnh, rất có thể sẽ hối hận vì những chuyện mình đã làm, đánh mất sự yêu thương của mọi người. đọc sstruyen nhiều sẽ bị ngu đó
Phòng của Từ Khả Du nằm ở giữa phòng Thang Chấp và Từ Thăng, cách phòng Từ Thăng gần hơn.
Mấy năm trước, căn phòng này có sửa sang lại theo ý cô, vừa vào cửa là nhìn thấy phòng thay đồ và bàn trang điểm, mở cửa ra một chút nữa, mới là phòng ngủ.
Từ Thăng đi qua hai tấm gương cực lớn hai bên trái phải, cùng với bàn trang điểm mà Từ Khả Du đã bỏ không rất lâu, mở cửa phòng ngủ.
Trước khi vào, bước chân Từ Thăng hơi dừng lại, bật đèn lên, mới bước vào.
Advertisement / Quảng cáo
Phong cách trang trí ở phòng Từ Khả Du khác hoàn toàn với những phòng khác trong nhà, màu xanh nhạt và trắng, nơi nơi đều là những món đồ trang trí mềm mại, giống như bầu trời xanh sau mưa vào mùa xuân.
Lúc trang trí lại phòng, cô làm rất ầm ĩ, mẹ anh cũng có nói vài lời, nhưng bà luôn đối xử với Từ Khả Du dịu dàng hơn đối với Từ Thăng một chút, mà Từ Khả Du hiếm khi lại kiên trì như vậy, nên bà cũng không phản đối.
Từ Thăng giẫm lên tấm thảm lông dê màu nhạt, đi qua chiếc đàn dương cầm được phủ một tấm vải bằng lông tơ màu vàng, đi đến bên giường Từ Khả Du, cúi người xuống, mở ngăn kéo trên tủ đầu giường màu trắng.
Bên trong đặt một chiếc hộp thiếc, trên hộp còn móc một cái khóa có mật mã.
Từ Thăng cầm hộp ra, phát hiện dưới đáy hộp có một tờ giấy, trên đó viết “Mật mã là sinh nhật của anh”.
Từ Thăng đặt tờ giấy lại, gọi điện thoại cho Giang Ngôn.
Giang Ngôn ở bên kia tìm khoảng ba mươi giây, nói với Từ Thăng: “Ngày mai, hai mươi tháng sáu.”
Từ Thăng sững sờ một lát, chỉnh mật mã thành 0620, khóa mở ra.
Hộp phân ra hai ngăn, ngăn bên trái to hơn một chút, đựng một đống đồ rất cũ.
Lát sau, Thang Chấp hình như đã ra quyết định, đặt đồ sang một bên, đứng dậy ra ngoài, không tắt đèn, hình như là đi lấy gì đó.
Từ Thăng không nhúc nhích, chỉ đợi một lúc, Thang Chấp liền quay lại.
Tay phải Thang Chấp cầm gì đó không biết, tay trái cầm hộp thiếc lên, đổ hết đồ trong hộp ra, rồi bỏ tờ giấy khám nghiệm vào, cầm hộp đứng lên.
Nhìn quanh phòng một lúc, cậu đi đến vị trí rất gần với tấm bình phong mà Từ Thăng đang đứng.
Từ Thăng mới đầu không biết Thang Chấp tại sao lại đến đây, Thang Chấp vứt gói thuốc cậu cầm mềm nhũn lên sàn, lộ ra cái bật lửa trong lòng bàn tay, mới nghĩ ra, cả phòng chỉ có chỗ bình phong là không trải thảm, Thang Chấp có thể là đang tìm một nơi không có đồ vật bắt lửa.
Thang Chấp ngồi chồm hổm, cầm tờ giám định trong hộp, ngón cái quẹt quẹt vài lần, lửa bật lên, ngọn lửa rất nhỏ, sau khi chạm tới góc giấy, không lâu sau liền cháy.
Thật ra Từ Thăng đứng rất gần Thang Chấp, thậm chí có thể nhìn rõ khóe môi bằng phẳng của cậu.
Advertisement / Quảng cáo
Nhìn rõ cả đôi mắt, lông mi, nhìn rõ cả bàn tay rất trắng rất gầy của cậu.
Nhìn Thang Chấp bỏ tờ giấy bén lửa vào trong hộp thiếc của Từ Khả Du.
Lửa bén lên rồi, phát ra tiếng lách tách rất nhỏ, cháy đến mức tờ giấy quắt queo lại, chiếu đỏ hỏn bàn tay Thang Chấp.
Thang Chấp nhặt gói thuốc trên sàn lên, lấy ra một điếu, châm lửa, ngồi chồm hổm hút như một đứa khờ.
Hút mấy hơi, Thang Chấp đột nhiên bỏ điếu thuốc xuống, ho vài cái, mắng một câu chửi thề, rồi lại tiếp tục hút.
Từ Thăng ngửi thấy mùi tro tàn và khói thuốc.
Sau đó, giấy cháy sạch rồi, nhưng điếu thuốc của Thang Chấp vẫn chưa hút xong, cậu hút xong, bỏ điếu thuốc vào trong hộp thiếc, ngẩn người mấy giây, cầm hộp thiếc lên, đi vào phòng tắm.
Từ Thăng nghe thấy tiếng nước chảy, sau đó, tiếng nước dừng lại.
Lát sau, Thang Chấp cầm hộp đi ra, ngâm nga một ca khúc kì lạ, đi qua tấm bình phong, đi đến tủ đầu giường, bỏ tín vật tình yêu vào trong hộp, bỏ hộp về chỗ cũ.
Lúc Thang Chấp cúi người vẫn đang ngâm nga, Từ Thăng nhìn xương bướm lồi lên ở sau lưng cậu, đột nhiên nhớ đến một hôm nào đó, có thể đêm trước hôn lễ, ở dưới lầu, Từ Khả Du đè Thang Chấp trên sô pha.
Từ Thăng bảo Từ Khả Du lên lầu, cô nghe lời bỏ đi.
Thang Chấp ngước mặt, dùng tay che mắt, thẫn thờ rất lâu.
Lúc đó Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp rất phiền phức, làm như chỉ có một mình cậu là nhiều vấn đề.
Chạm cậu vài cái thì có làm sao.
Từ Thăng nhớ mình từng hỏi Từ Khả Du “Em thích cậu ta ở điểm nào”, Từ Khả Du nói “Anh ấy rất lương thiện”, “Cũng rất lợi hại”.
Sau đó Thang Chấp đi khỏi, đèn trong phòng Từ Khả Du cũng tắt rồi.Câu hỏi các bạn sẽ thắc mắc:
Từ Thăng vẫn là con cháu nhà họ Từ, mà tại sao Từ Khả Du lại cho rằng giấy khám nghiệm này lại là chứng cứ gây ảnh hưởng đến địa vị của Từ Thăng trong công ty?: Tại vì Từ Khả Du bị tâm thần, Từ Khả Du cảm thấy Từ Thăng ra sức giành quyền thừa kế, cảm thấy đây sẽ là bê bối ảnh hưởng đến việc Từ Thăng giành quyền thừa kế, nhưng thật ra Từ Thăng không quan tâm nó đến vậy. Chính vì thế nên Từ Thăng mới cảm thấy “cách suy nghĩ của Từ Khả Du rất buồn cười”, tức là nó vốn chẳng có ý nghĩa gì với Từ Thăng hết.