Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 40 : Tháp Bable
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Sáng sớm sáu giờ rưỡi ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi, Thang Chấp bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Cổ họng cậu đau như bị lưỡi dao cào cấu, não thì như bị khuấy nát rồi đông cứng lại, trong đầu chỉ có nghĩ đến, tối qua khi đốt tờ giấy khám nghiệm, không nên hút thêm điếu thuốc làm gì.
Thang Chấp mở to mắt, bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cậu điều chỉnh tiêu cự, ngồi dậy, tay đặt trên tấm chăn mềm mại, cúi đầu.
Chốc lát sau, Thang Chấp giằng co mãi mới rời giường đánh răng rửa mặt.
Cậu bước về phía phòng tắm, chân bủn rủn còn hơn hôm qua khi tỉnh dậy sau trận mây mưa.
Thang Chấp trước tiên thầm nhủ sức lực của Từ Thăng đúng là quá lớn, lần sau hy vọng anh sẽ nhẹ nhàng một chút, đi đến trước gương, tỉnh táo hơn một chút, lập tức chuyển ý nghĩ: Tốt nhất là đừng có lần sau.
Đánh răng rửa mặt xong, Thang Chấp vẫn ỉu xìu, ngồi trên sô pha một lúc, lấy cặp tới, tìm thuốc hạ sốt hôm qua uống còn dư ở túi bên, rồi loạng choạng đứng dậy, định xuống lầu tìm nước uống, không ngờ vừa mở cửa, Từ Thăng ăn mặc chỉnh tề đứng bên ngoài. echkidieu2029.wordpress.com
Tay anh đặt trên không trung, hình như chuẩn bị gõ cửa, nhìn thấy Thang Chấp, hơi giật mình, rồi bỏ tay xuống.
“Từ tổng.” Thang Chấp gọi anh một tiếng theo bản năng.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, nhưng không nói gì. Thang Chấp chú ý thấy Từ Thăng mặc rất trang trọng, trang trọng đến mức dường như đáng lẽ ra sẽ không xuất hiện trong nhà vào lúc bảy giờ sáng. người có học ko đọc SSTruyen.com
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng mà Từ Thăng chắc chắn là có sắp xếp riêng rồi, dù sao cũng không phải việc của Thang Chấp, Thang Chấp liền mở miệng hỏi Từ Thăng: “Tìm tôi có việc gì sao?” đọc sstruyen là mấy con đầu buồi
Từ Thăng không nói ngay, anh nhìn chằm chằm mặt Thang Chấp, lát sau, anh chìa tay ra, mở lòng bàn tay, Thang Chấp nhìn thấy con chim cánh cụt nho nhỏ trong tay anh.
“Không tìm thấy chứ gì.” Từ Thăng nói với Thang Chấp, “Hôm qua xuống xe cậu quên cầm theo.”
Khi con chim cánh cụt đứng trên tay vịn ghế trông cũng không nhỏ lắm, nhưng khi nằm trong tay Từ Thăng, mới thấy vô cùng nhỏ nhắn.
Nhưng cũng không gọi là tinh xảo, chỉ rất nhỏ mà thôi.
Thang Chấp ngẩng đầu, lại nhìn Từ Thăng, hơi do dự nói “Cám ơn”, cầm lấy con chim cánh cụt từ tay Từ Thăng.
Nếu như Tịch Mạn Hương ra tù rồi, Thang Chấp muốn cùng bà định cư ở Grand Rapids, trước tiên sẽ dẫn bà đến chơi.
Tân Cảng vốn cũng không phải là nhà của Tịch Mạn Hương, Thang Chấp biết bà cũng không thích Tân Cảng.
Nghĩ đến đây, Thang Chấp lại hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, sáng nay tôi có thể đến thăm mẹ một chút không?”
Từ Thăng gật đầu, Thang Chấp cuối cùng cũng cảm thấy sinh nhật có lúc cũng tốt phết.
Advertisement / Quảng cáo
Điều kì lạ là, Thang Chấp đến bệnh viện, Từ Thăng cũng lên xe theo.
Bầu không khí trên xe vô cùng kì dị.
Từ Thăng muốn Thang Chấp ngồi sau, tay cầm nhiệt kế, đo nhiệt độ cho Thang Chấp.
Khi Từ Thăng đo nhiệt độ cho cậu, anh hơi nghiêng người qua, đến gần Thang Chấp, ánh mắt rất nghiêm túc. Thang Chấp nhìn cằm Từ Thăng, trong đầu chợt nhớ đến tấm ảnh hồi nhỏ của Từ Thăng tối hôm qua nhìn thấy.
Từ Thăng trong ảnh chắc còn rất nhỏ, hai má phúng phính, ánh mắt vô cùng kiêu ngạo, không giống như bây giờ.
Thang Chấp nghe thấy tiếng nhiệt kế trên đỉnh đầu mình phát ra tiếng “tích”.
Từ Thăng cầm lại nhìn, Thang Chấp nhịn không được giơ tay lên chạm vào má Từ Thăng, Từ Thăng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc liếc cậu một cái, Thang Chấp mỉm cười, Từ Thăng hơi ngẩn ra, theo bản năng mà nói với Thang Chấp: “38.2 độ.”
Một giây sau, anh vươn tay bật tấm ngăn cách với hàng ghế phía trước lên, sau đó cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi Thang Chấp.
Giống như một đứa bé trai vô cùng nghịch ngợm đang vuốt ve con thú cưng nhỏ bé yếu ớt, Từ Thăng cẩn thận sờ mặt Thang Chấp, nói với cậu “Ngoan”.
Thang Chấp ở trên lầu bệnh viện, ở trong phòng bệnh của mẹ nửa tiếng đồng hồ, tình trạng của mẹ cậu đã ổn định rồi, nhưng mà bà đang ngủ, Thang Chấp không đánh thức bà dậy.
Cậu rất vui, não trống rỗng, ở trong bệnh viện nửa tiếng đồng hồ như một món quà sinh nhật, về lại xe, nhận được một bó hoa làm bằng dâu tây từng rất được ưa chuộng nhiều năm trước.