Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 41 :

Ngày đăng: 10:07 18/04/20


Thang Chấp ôm lấy bó hoa Từ Thăng tặng, trong buồng xe ngập tràn mùi dâu tây.



Mùi dâu tây át hết tất cả nước hoa và mùi ghế da trong xe, giống như tỏa ra từ người Thang Chấp vậy.



Thang Chấp cúi đầu nhìn dâu tây, hỏi Từ Thăng: “Có thể ăn luôn không?”



Tóc cậu dài ra một ít, mềm mại rũ trên trán.



“Không biết.” Từ Thăng trả lời ngắn gọn.



Thang Chấp nói “Ò”, nhấc một tay lên, chạm vào một quả ở trong, tự biên tự diễn nói: “Chắc cần phải rửa.”



“Tôi có thể đem nó đến Grand Rapids không?” Thang Chấp hỏi Từ Thăng.



Từ Thăng nói có thể, Thang Chấp liền đặt bó hoa xuống thảm dưới chân, giơ tay sờ sờ quả dâu ngay đỉnh đầu, trông có vẻ rất thích thú.



Từ Thăng lại đo nhiệt độ cho Thang Chấp lần nữa, lần này là 37.8 độ, có hạ sốt rồi.



Thang Chấp nhìn anh, nở một nụ cười lấy lòng nhưng không hề làm người ta chán ghét: “Thuốc rất hiệu quả, không cần đi khám bệnh nữa.”



Khi Thang Chấp nở nụ cười như thế này trông có vẻ rất thuần thục, hình như cậu luôn cười như vậy, nên đã quen rồi.



Khi đi làm cậu dùng nụ cười này để lấy lòng khách hàng kiếm công trạng, bây giờ thì lấy lòng Từ Thăng, lại chỉ đơn thuần là vì không muốn đi khám bệnh.Advertisement / Quảng cáo



Thời gian không còn sớm, bọn họ từ bệnh viện đến thẳng sân bay, trên đường đến đó, Từ Thăng nhận được cuộc gọi của Từ Cẩn.



Anh đã đợi cuộc gọi này một thời gian ngắn rồi, nhưng vì Thang Chấp nhắm mắt đang nghỉ ngơi, giọng anh nghe máy cũng nhỏ nhẹ hơn một chút.



Từ Cẩn ở đầu dây bên kia hỏi thăm tình hình gần đây của anh, nói hai bác cháu đã lâu rồi chưa tán gẫu, muốn trước khi Từ Thăng đến Grand Rapids thì gặp một lần.



Từ Thăng sớm đã biết Từ Cẩn sẽ tìm đến mình, không trả lời ngay, để Từ Cẩn đợi một lúc, sau đó mới nói với ông là mình đã đang trên đường đến sân bay rồi, vừa nãy đã xác nhận lại với trợ lý, gần đây quả thật không có thời gian rảnh để gặp ông, có chuyện gì có thể trực tiếp nói qua điện thoại.



Khi Từ Thăng nói chuyện với Từ Cẩn, anh nhìn mặt Thang Chấp. Thang Chấp có lẽ đã ngủ rồi, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.



Mây đen dày đặc ngoài cửa sổ xe, bao phủ cả Tân Cảng, giống như đang dung hợp cùng với mặt biển màu xanh xám.



Mà trong buồng xe tối đến mức âm u này, gò má của Thang Chấp lại trông có vẻ trắng nõn và mịn màng, tỏa ra độ ấm của cơ thể, bởi vì hơi sốt, nên nhiệt độ cao hơn người bình thường.
Sau khi vào thang máy, Giang Ngôn hỏi Từ Thăng, có thể nói chuyện riêng vài câu không, Từ Thăng đồng ý, Giang Ngôn không lập tức bảo tài xế đến ngay.



Ra khỏi công ty Từ Cẩn, đứng trên lối đi bộ vắng vẻ, Giang Ngôn nói với Từ Thăng, trước khi lên lầu, cậu ta biết được từ chỗ luật sư Chung chút tin tức về nữ phạm nhân ẩu đả với mẹ Thang Chấp.



Năm ngoái cô ta bị bắt vì tội say rượu lái xe gây tai nạn, cũng là người nhận nuôi đứa nhỏ ở án mạng hoa viên Hoàng Hậu.



Trên chuyến bay đến Grand Rapids, Thang Chấp nhận được một cái bánh kem không có nến. Dâu tây được tiếp viên hàng không gỡ ra khỏi bó hoa đem đi rửa sạch, đặt trên đĩa.



Đây là lần đầu tiên Thang Chấp thật sự được đón sinh nhật.



Cậu cho rằng mình đã không còn thích đón sinh nhật nữa rồi, nhưng khi ăn miếng bánh kem đầu tiên, cậu phát giác mình thật sự muốn đón sinh nhật.Advertisement / Quảng cáo



Chúc mừng sinh nhật, làm những việc mang tính nghi thức, thật sự khiến người ta thấy vui vẻ.



Thang Chấp vẫn còn sốt nhẹ, không được cho phép uống rượu, nhưng cậu cảm thấy rất vui, cũng cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.



Từ Thăng không ăn bánh kem, giống như cho rằng Thang Chấp ăn bánh kem rất nhàm chán, ngồi đối diện cúi đầu đọc tạp chí.



Thang Chấp muốn cảm ơn Từ Thăng đã tặng bánh kem và dâu tây cho mình, lại cảm thấy bộ dạng Từ Thăng không thèm nhìn bánh kem trông rất tiếu lâm, liền gọi anh: “Từ tổng.”



Từ Thăng lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu.



“Anh có muốn ăn bánh kem không?” Thang Chấp hỏi anh.



Từ Thăng liếc mắt nhìn bánh kem Thang Chấp ăn, không nói lời từ chối, Thang Chấp liền lấy một cái muỗng mới, xắn một miếng.



Bàn không rộng, Thang Chấp quay đầu liếc một cái, tiếp viên hàng không không đến đây, cậu hơi đứng lên một chút, nghiêng người đưa muỗng bánh đến miệng Từ Thăng.



Hình như Từ Thăng đang do dự có nên nhận miếng bánh kem Thang Chấp chia sẻ hay không, mấy giây sau, lúc anh chuẩn bị mở miệng, Thang Chấp cũng không biết mình bị làm sao, dời cánh tay đang cầm muỗng ra, rướn người qua, cách một cái bàn, hôn Từ Thăng một cái.



Từ Thăng rõ là giật mình, Thang Chấp lập tức hối hận vì hành vi không đứng đắn của mình, hoài nghi mình sẽ bị Từ Thăng mắng là đồ thần kinh.



Nhưng Từ Thăng chỉ nhìn cậu, lát sau, thấp giọng nói: “Cậu làm gì vậy chứ.”



Sau đó lại giống như hy vọng Thang Chấp mau chóng quên lời anh nói đi, vươn tay giữ lấy cổ tay Thang Chấp, rồi kéo Thang Chấp lại gần, trao cho Thang Chấp một nụ hôn đàng hoàng.