Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 42 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Bởi vì lệch múi giờ, Thang Chấp đón một ngày sinh nhật dài đến ba mươi bảy tiếng đồng hồ, mà một phần ba trong đó đều dành để đi đến nơi định cư lý tưởng của Thang Chấp.
Thang Chấp cảm thấy đây là điềm báo tốt.
Từ Thăng không nghỉ ngơi, cả quãng đường đều làm việc, Thang Chấp lại uống thêm một viên thuốc nữa, ngủ một giấc cũng tính là ngon.
Khi quay về khách sạn ở Grand Rapids, Thang Chấp đã hết sốt rồi, vì thế cậu tự cho rằng Grand Rapids là miền đất phúc của mình.
Cuộc sống ở Grand Rapids đơn giản mà phong phú, Từ Thăng lại vùi đầu vào làm việc, Thang Chấp cũng phụ giúp đỡ khá nhiều, cậu nhờ cậy Giang Ngôn ở Tân Cảng để ý đến mẹ hộ cậu.
Thứ sáu đầu tiên khi quay về Grand Rapids, Giang Ngôn nói với Thang Chấp, Tịch Mạn Hương có thể tự xuống giường được rồi.
Bây giờ là tám rưỡi tối ở Grand Rapids, Từ Thăng đang họp với cấp dưới. Thang Chấp gọi điện thoại xong, ngồi trên sô pha ngoài phòng họp một lát, rồi đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Grand Rapids không phải là một thành phố lấp lánh ánh đèn khi về đêm, vài ngọn đèn vàng nhỏ bé lẻ loi là những gia đình nhỏ nhưng rất ấm áp.
Đèn xe chiếu rọi con đường ven sông, cũng khiến Thang Chấp nghĩ đến những người đang về nhà.
Nhìn không lâu, cửa phòng họp đằng sau Thang Chấp mở ra.
La Khiêm ra trước, trong tay Đặng Minh Hi cầm một phần tài liệu, đi cùng Từ Thăng ở đằng sau, nói thêm vài câu.
Thang Chấp mở cửa cho La Khiêm, Đặng Minh Hi cũng nói xong rồi, theo ra ngoài.
Từ Thăng không đi ra cửa, đi đến bên cạnh Thang Chấp, vừa muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên rung lên, anh lấy điện thoại ra, Thang Chấp đúng lúc nhìn thấy tên người gọi đến, là “Chủ tịch Từ”.
Thang Chấp lịch sự tránh đi, đi ra ngoài, còn giúp Từ Thăng đóng cửa.
Từ Thăng nhận điện thoại khá lâu, gần hai mươi phút, anh mới ra khỏi phòng họp, Thang Chấp chán chường đứng bên cạnh quầy bar ăn hoa quả, bị Từ Thăng vừa mở cửa ra thấy được.
Mặt anh nhìn qua đã thấy tối sầm, cầm điện thoại, nhìn Thang Chấp đang ăn, bước chân liền dừng lại, sau đó đi về phía Thang Chấp, trước khi Thang Chấp định hỏi anh có ăn không, anh đã từ chối rồi: “Tôi không ăn.”
Thang Chấp cười với Từ Thăng, nói “Vậy thôi”, Thang Chấp dừng một chút, mấy giây sau, nói với Thang Chấp sáng mai phải đi đến thủ phủ của Michigan.
Từ Thăng nói chẳng rõ ràng gì, cũng không nói có cần Thang Chấp đi không, theo kinh nghiệm không tính là phong phú của Thang Chấp, những hành trình như thế này phần lớn đều có liên quan đến vị hôn thê của anh.Advertisement / Quảng cáo
Thang Chấp không dám hỏi kĩ, nhưng Từ Thăng quả thật là nói không tỉ mỉ, không cho cậu chút thông tin gì, cậu vẫn phải hỏi: “Vậy tôi có cần đi không?”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, hiếm khi lại chần chừ, nói với cậu: “Không cần.”
Sáng sớm hôm sau, Thang Chấp dậy theo đồng hồ sinh học, đi ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Từ Thăng đi bơi về.
Dù sao hôm nay cậu cũng không có gì làm, cũng muốn đi bơi, liền thuận tiện hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, hồ bơi có nhiều người không?”
Từ Thăng hơi sững ra, giọng điệu hơi cứng ngắc, hỏi Thang Chấp: “Cậu muốn làm gì?”
Thang Chấp cảm thấy phản ứng của Từ Thăng rất quái, không chắc chắn lắm trả lời lại: “Đi bơi?”
“…” Từ Thăng nhìn Thang Chấp, làm thinh một lúc, đột nhiên nói, “Đi thay đồ theo tôi ra ngoài.”
Ngày nghỉ của Thang Chấp không hiểu sao lại bị cho ngâm giấm.
Từ Grand Rapids đến thủ phủ, tầm khoảng một tiếng rưỡi đi xe.
Thang Chấp nhìn thiết bị định vị của tài xế, nơi bọn họ phải đi là một nơi nghỉ dưỡng.
“Ò.” Thang Chấp gật đầu, nghĩ một hồi, thuận miệng hỏi, “Vậy tôi về Tân Cảng sao?”
Từ Thăng nhìn cậu, ngẩn ra một chút, giống như không nghĩ đến Thang Chấp sẽ hỏi câu này.
Hai người lúng túng nhìn nhau một lúc, Từ Thăng đột nhiên nói: “Cậu có đói không.”
Thang Chấp trước tiên nói “Không đói”, sau đó phát hiện Từ Thăng vậy mà trực tiếp ngó lơ câu hỏi của cậu.
“Từ tổng.” Thang Chấp lại hỏi, điện thoại Từ Thăng rung lên.
Từ Thăng nghe máy, điện thoại anh phát ra chút tiếng động nhỏ, Thang Chấp nghĩ chắc là Từ Hạc Phủ.
“Cũng được.” Giọng Từ Thăng trở nên lãnh đạm và khách khí, “Nhưng mà trang trí màu vàng có hơi cổ lổ sĩ, sợ không phải phong cách Triệu tiểu thư thích.”
Từ Hạc Phủ ở đầu bên kia không biết nói cái gì, Từ Thăng lại nói: “Có thể bảo giám đốc bất động sản dẫn cô ấy đi xem thử.”
“Tuần sau con mới rảnh.” Từ Thăng dừng một chút, nói, “Đợi ký xong hợp đồng.”
“Thăm hỏi cũng phải đợi con hết bận.” Giọng anh vẫn kiên nhẫn, “Con với cô ấy đã bàn bạc rồi.”Advertisement / Quảng cáo
Cúp điện thoại, Từ Thăng nhìn Thang Chấp.
Thật ra trong lòng Thang Chấp không có cảm giác gì, chỉ là vì thuốc giảm đau chưa có hiệu quả, cảm thấy tay đau.
Cậu luôn hiểu rõ, Từ Thăng cũng luôn nhắc nhở cậu, Từ Thăng ghét người rẻ tiền, giống như Thang Chấp.
Sự săn sóc và dịu dàng giống như chỉ là vô ý, tình dục mới là thực tế.
Từ Thăng nắm tay càng chặt hơn, Thang Chấp không rút tay về, đang nghĩ về thảm cỏ lớn ở biệt thự ban sáng.
Cậu đang nghĩ nơi đó rất thích hợp cho các bạn nhỏ chạy chơi, nhưng mà thảm cỏ ở công viên bình thường cũng rất tốt.
“Đừng có phụng phịu nữa.” Từ Thăng đột nhiên nói với Thang Chấp.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, Từ Thăng nói với cậu: “Tôi và Triệu Thiều chỉ qua lại vì lợi ích.”
Nghe giống như đang giải thích, Thang Chấp nhìn Từ Thăng một lúc, rất muốn nói gì đó.
Ví dụ như, mặc dù là qua lại vì lợi ích, sau này nếu như có con rồi, chắc là cũng phải làm một phụ huynh có trách nhiệm.
Nhưng mà đây là những lời Thang Chấp không có tư cách nói, nên cậu không nói.
“Thang Chấp.” Từ Thăng cuối cùng cũng bỏ tay Thang Chấp ra, giơ tay nắm lấy cằm cậu, ép Thang Chấp ngẩng đầu lên, “Cậu có nghe thấy không hả.”
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng có lúc rất tiêu chuẩn kép, rõ ràng là chính anh không trả lời Thang Chấp trước về câu hỏi cậu có phải quay về Tân Cảng không, lại ép Thang Chấp chấp nhận cách nói của anh.
Thang Chấp ngước mặt trả lời anh: “Nghe rồi.” Lại nói, “Từ tổng có thể đừng hung dữ như vậy được không. Anh hơi mạnh tay rồi đó, tôi rất đau.”
Thật ra Thang Chấp không hề đau, cậu chỉ là rút ra được kinh nghiệm, Từ Thăng sợ cậu la đau.
Từ Thăng thanh toán xong rồi, bỏ tay ra, Thang Chấp nhìn bóng lưng tài xế, sau đó lại gần Từ Thăng, lấy lòng mà hôn lên mặt Từ Thăng một cái.
Từ Thăng hắng giọng, nghiêm túc giãn mặt mày ra, giống như đang thẹn thùng vậy, rồi lại nắm lấy tay Thang Chấp.
Lúc trước Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng như vậy sẽ buồn cười hơn là Từ Thăng lúc bình thường, nhưng bây giờ hình như cũng không có cảm giác gì nhiều lắm.