Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 43 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Về đến khách sạn đã là tám giờ rưỡi tối, bọn họ ăn tối đơn giản.
Tay phải của Thang Chấp bị thương, tay trái ăn cơm khá là khó, Từ Thăng mới đầu chỉ nhìn cậu, sau đó giành lấy nĩa của cậu, đút cậu ăn. Thang Chấp mất máu lại còn uống thuốc, không muốn ăn lắm, muốn về phòng tắm rửa đi ngủ, theo lời dặn của bác sĩ, Từ Thăng trùm bao không thấm nước vào tay cậu.
Chỉ còn lại một tay, làm gì cũng chậm, Thang Chấp mở cửa tủ cũng mất hết nửa phút, lấy đồ ngủ ra, phát hiện Từ Thăng đứng ở cửa phòng nhìn cậu.
“Từ tổng, có chuyện gì sao?” Thang Chấp hỏi anh.
Từ Thăng chỉ chỉ bộ đồ ngủ trong tay Thang Chấp: “Có cần tôi giúp không?”
“Bác sĩ nói không thể hoạt động nhiều và không được vào nước.” Anh lại thêm một câu, giống như đang tìm một căn cứ cho câu hỏi của mình.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng vài giây, nói: “Không cần đâu.”
Từ Thăng liền “Ờ” một tiếng, nhưng mà vẫn không đi.Advertisement / Quảng cáo
Thang Chấp cảm thấy hơi lúng túng, vốn dĩ định cởi đồ trong phòng, bây giờ chỉ có thể cầm đồ ngủ vào phòng tắm, vào phòng tắm, cậu cúi đầu dùng tay trái cởi nút áo. echkidieu2029.wordpress.com
Cậu vắt đồ ngủ sang một bên, gian nan cởi được nửa số nút, bỗng nhiên cảm giác đằng sau có tiếng động, quay người lại, nhìn thấy Từ Thăng mở cửa ra.
“Vẫn nên để tôi giúp cậu.” Từ Thăng nói với cậu.
Thang Chấp cảm thấy rất bối rối, vẫn muốn từ chối, nhưng Từ Thăng đã bước vào, đóng cửa lại, đến gần cậu.
Trên người Từ Thăng có hơi ấm và mùi nước hoa cologne khiến Thang Chấp muốn né tránh, anh giơ tay lên, đặt lên mu bàn tay đang chạm vào cúc áo của Thang Chấp, anh nói: “Để tôi.”
Thang Chấp cúi đầu, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của anh và cậu hòa quyện vào nhau. Thang Chấp bỏ tay ra, nhìn Từ Thăng cởi áo của mình.
Ngón tay Từ Thăng chạm vào da thịt cậu, nhưng mà không ở lại lâu.
Thang Chấp nhìn vào mắt Từ Thăng, cảm thấy mắt Từ Thăng trông có vẻ chân thật, cho nên không muốn nhìn nữa, đến gần, dán mặt lên vai Từ Thăng, tay ôm lấy eo Từ Thăng.
Từ Thăng yên lặng ôm lưng cậu, để cậu ôm một lúc, giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đặt tay lên vai Thang Chấp, đẩy cậu ra một chút, cúi đầu tìm đến môi cậu, hôn lên đầu môi Thang Chấp như đang an ủi, kéo quần mình lên, cài nút lại.
“Cậu có thể nghe lời chút không hả.” Anh yêu cầu Thang Chấp với giọng điệu giống như đang ngại ngùng.
Đẩy Thang Chấp ra, ra ngoài lấy khăn tắm, choàng lên vai cậu, nhìn thấy mái tóc sũng nước của Thang Chấp, lại ra ngoài lấy thêm khăn lông.
Đến cả khăn tắm Từ Thăng cũng không choàng cho đàng hoàng, cứ luôn bị tuột xuống, Thang Chấp nhấc tay, muốn kéo nó lên, nhưng vô thức dùng tay phải, chạm vào vết thương, đau đến mức mắt tối sầm.
Khăn tắm vẫn chưa được kéo lên, trôi tuột rơi xuống sàn.
Từ Thăng lấy khăn lông xong quay người lại, đúng lúc thấy Thang Chấp cúi người nhặt khăn tắm, liền nhanh chóng bước đến, nhặt lên cho cậu, choàng lại cho hẳn hỏi, hỏi cậu: “Sao lại rớt.”Advertisement / Quảng cáo
Thang Chấp ngẩng đầu nhìn anh, có thể là vì vết thương quá đau, mắt nổi đom đóm, Từ Thăng nhìn thấy, hơi khựng lại, hỏi cậu: “Sao vậy?”
“Lúc nãy đụng vào vết thương rồi.” Thang Chấp nhỏ giọng nói với Từ Thăng.
Tay đang giữ khăn tắm của Từ Thăng chợt nắm chặt hơn, các đốt ngón tay chạm vào xương cằm Thang Chấp, anh thấp giọng nói với cậu: “Đừng lộn xộn nữa.” hỏi cậu, “Có đau không.”
Thang Chấp nói dối: “Vẫn ổn.”
Anh lau khô người cậu, mặc áo ngủ vào, dưới ánh đèn phòng tắm, cẩn thận cúi đầu gỡ bao tay không thấm nước ra, kiểm tra băng gạc có thấm máu hay không, nói: “Ngày mai đến phòng khám thay thuốc.”
Thang Chấp “Ò” một tiếng, anh bảo Thang Chấp ngồi xuống, giúp Thang Chấp sấy tóc.
Trong lúc sấy, anh làm Thang Chấp phỏng tổng cộng năm lần, vậy mà còn khiển trách cậu ngồi sấy tóc cũng không yên.