Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 63 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Thang Chấp đứng đó một hồi, nhấn tầng hai mươi chín, thang máy từ từ đi lên.
Sau khi Từ Thăng đi, Thang Chấp cảm thấy thang máy trở nên quạnh quẽ hơn. Luồng không khí lạnh ẩm không biết từ cơn gió nào tới thổi vào, từ mắt cá chân lên đến cổ tay, từ lưng thổi đến cổ.
Cậu rất nhớ cái lúc Từ Thăng còn nằm ở bên cạnh cậu, chứ không muốn nghe Từ Thăng lật mặt nói những lời khiến cậu thấy khó chịu.
Hai tháng không gặp Từ Thăng, Thang Chấp cảm thấy bản thân mình đã không sao nữa rồi, đã chấp nhận sự thật rồi.
Sau khi gặp lại mới phát hiện cậu không hề ổn.
Cậu không biết phải tiếp xúc với Từ Thăng như thế nào, không đoán được suy nghĩ của anh, không biết từ chối, cũng không có can đảm.
Nếu như Từ Thăng bình thường một chút thì tốt rồi.
Bình thường một chút, dễ tiếp cận một chút, Thang Chấp mới có thể thử xem sao.
Nhưng mà thực tế thì Từ Thăng không bình thường, anh đã có đối tượng kết hôn, hoặc có lẽ là đã đính hôn rồi không chừng.
Thang Chấp muốn bản thân mình có thể mãi mãi không bao giờ quên căn biệt thự cậu đã từng đi xem cùng Từ Thăng.Advertisement / Quảng cáo
Từ Thăng và vợ của anh sẽ vào đó ở.
Cửa sổ sát đất cực lớn, thảm cỏ xanh mướt, bãi biển xanh nhạt và lối đi dẫn ra biển bằng gỗ.
Thang Chấp giống như có thể nhìn thấy trẻ con chạy chơi trong căn nhà ấy, và một gia đình hạnh phúc.
Thang Chấp ra khỏi thang máy, đẩy cửa nhà khép hờ, mẹ cậu đã rửa bát xong, đang lau bàn.
“Nhanh vậy sao.” Tịch Mạn Hương ngẩng đầu, hỏi Thang Chấp.
“Từ tổng rất bận.” Thang Chấp nói với bà, đi qua định giúp đỡ, nhưng bà không cho.
Bà vừa lau bàn sạch sẽ, vừa khen ngợi Từ Thăng, nói Từ Thăng đẹp trai còn khiêm tốn, còn giúp bà bưng đồ ăn, tốt hơn rất nhiều ông chủ ở chỗ bà làm việc hồi trước.
Thang Chấp định nói tính tình của Từ Thăng thật ra không tốt lắm đâu, nhưng mà vì cảm xúc của cậu đang tụt dốc, nên không nói gì.
Buổi chiều Tịch Mạn Hương có hẹn với bà nội của một đứa trẻ trong chung cư đi miếu cầu phúc.
Sau khi nhìn Tịch Mạn Hương ra cửa, Thang Chấp về phòng mình, nhìn bộ đồ ngủ vứt trên giường, học theo Từ Thăng vắt tay sau lưng, rồi đóng cửa phòng lại.
Từ Thăng im lặng lái một đoạn đường rất dài, Thang Chấp cũng không mở miệng. Từ Thăng cũng không ngửi thấy mùi vị không thuần khiết gì trên người Thang Chấp. Lái đến gần dưới chân núi, Từ Thăng cảm thấy mình đã mất đi năng lực tiếp tục giận dỗi Thang Chấp.
Không cần biết là hai tháng không gặp, hay là một tiếng không gặp, khi đối mặt với Thang Chấp lần nữa, Từ Thăng đều chỉ muốn giữ cậu ở lại bên mình.
Sau khi cho xe chạy vào cổng lớn, Từ Thăng chú ý thấy tầm mắt của Thang Chấp dời sang nơi ở của ông ngoại anh.
Trước cổng có mấy chiếc xe chuyển nhà đang đậu.
“Bọn họ đang chuyển nhà sao?” Thang Chấp mở miệng hỏi Từ Thăng.
“Ừm.” Từ Thăng nói với cậu, “Tôi cũng sẽ chuyển.”
“Từ Cẩn đem đất đi thế chấp rồi.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp lập tức quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh chuyển đến đâu?”Advertisement / Quảng cáo
Từ Thăng liếc cậu một cái, biết giọng điệu này không tốt, nhưng vẫn hỏi ngược lại: “Em quan tâm sao?”
Thang Chấp không nói nữa.
Nhưng lát sau, Thang Chấp hỏi lại anh lần nữa: “Rốt cuộc là anh chuyển đi đâu.”
Giọng Thang Chấp êm dịu đến nỗi khiến Từ Thăng không thể nào tức giận được.
Từ Thăng rẽ khúc cua, nói với Thang Chấp: “Tạm thời chuyển vào nội thành.”
Thang Chấp “Ò” một tiếng, lúc gần đến nhà Từ Thăng, cậu hỏi anh: “Cuối cùng sẽ chuyển đến nhà tân hôn phải không?”
Từ Thăng dừng xe, quay đầu nhìn cậu, Thang Chấp có chút bối rối dời tầm mắt, giống như vô cùng hối hận vì đã hỏi câu này.
Có thể vì trong xe rất nóng, gò má Thang Chấp thoáng hồng lên, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giả vờ như chưa nói gì.
Từ Thăng đoán Thang Chấp nhắc đến vấn đề này chắc cũng không phải vì thật lòng quan tâm, nếu không thì cũng sẽ không thấy bối rối ngay khi vừa hỏi xong.
Nhưng mà khác với lần trước Thang Chấp nhắc đến việc Từ Thăng đính hôn, đó là Từ Thăng đã chấp nhận được sự thật Thang Chấp chưa từng thích anh, cũng không còn cảm thấy việc mình sẽ không đính hôn với Triệu Thiều khó nói như vậy nữa.
Vì thế trước khi xuống xe, Từ Thăng vẫn uyển chuyển thanh minh cho mình: “Tôi không có nhà tân hôn.”