Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 64 :
Ngày đăng: 10:07 18/04/20
Từ Thăng dừng xe thì rất chậm nhưng xuống xe lại rất nhanh.
Thang Chấp vẫn còn đang băn khoăn câu nói “Không có nhà tân hôn” của Từ Thăng chưa kịp phản ứng được thì Từ Thăng đã đi vòng sang bên ghế phụ lái, mở cửa cho cậu.
“Ngây ra đó làm gì.” Từ Thăng hỏi Thang Chấp.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, chần chừ chớp chớp mắt, không nói gì.
Từ Thăng đối mắt với cậu, cũng ngẩn người ra, chắc là cảm thấy động tác của Thang Chấp quá chậm, cho nên anh hắng giọng, dời tầm mắt, cúi người tháo dây an toàn cho cậu.
Hơi ấm trên người Từ Thăng mang theo mùi hương chỉ thuộc về anh, giống như một tấm đệm mềm mại đè lên nửa thân trên của Thang Chấp, khiến cậu nảy sinh cảm giác nghẹt thở như ảo giác.
Thang Chấp nhìn sườn mặt gần trong gang tấc của Từ Thăng, nghe tiếng dây an toàn được gỡ ra, rồi nhìn anh tránh ra.
“Đi thôi.” Từ Thăng quay đầu không nhìn Thang Chấp nữa, chỉ nói với cậu.
Thang Chấp xuống xe, đi theo sau Từ Thăng.
Quản gia đứng đợi ở cửa, vẫn giống y như hơn hai tháng trước, nhưng khi Thang Chấp đi vào mới phát hiện căn nhà đã thay đổi rất nhiều.
Có một vài đồ đạc đã được thu dọn, phòng khách trở nên rộng thoáng.
Mấy bức tranh, bình hoa, giàn hoa ở huyền quan và phòng khách, đồng hồ ở gần lò sưởi, bức phù điêu trên tường, đều đã bị dọn đi hết rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Một vài nhân viên chuyển nhà đứng gần sô pha đang đóng gói đồ đạc, gói những món đồ dễ vỡ lại rồi cho vào hộp gỗ.
Nhân viên thấy Từ Thăng đi vào, kính cẩn chào hỏi anh, một người trưởng nhóm trong đó nói với Từ Thăng: “Từ tiên sinh, những món đồ ở nhà dưới chiều nay là có thể chuyển đi.”
Từ Thăng gật đầu với anh ta, không nói gì.
Thang Chấp liếc cảnh sắc bên ngoài cửa kính, hồ nước vẫn không khác gì trước khi cậu đi.
Nước hồ màu sẫm, núi màu xanh nhạt, bầu trời âm u.
Những gợn sóng bị gió thổi qua cũng đều thấy ảm đạm, giống như ngọn núi và căn nhà mà Thang Chấp không thích này, đều tối tăm, mờ mịt, và trầm lặng.
“Thang Chấp.”
Khuỷu tay của Thang Chấp mất sức mà trượt xuống, nằm lên bàn Từ Thăng, vai cậu tì vào một xếp tài liệu trên bàn Từ Thăng, còn tay anh vẫn đang chạm vào xương hông của cậu.
Trong phòng khá lạnh, còn tay Từ Thăng rất nóng.
Thang Chấp nhắm mắt lại, cơn đau trên khuỷu tay dường như kéo theo cả thần kinh trong não bộ, cậu duỗi tay quơ quàng, bắt được mu bàn tay của Từ Thăng, dùng sức đánh vào cánh tay anh, nước mắt của nỗi đau chảy ra từ trong đôi mắt nhắm chặt của cậu.
Từ Thăng như cứng đờ, không tiếp tục chạm vào cậu nữa.
Thang Chấp nằm đó mấy giây, chống tay ngồi dậy, mặt đối mặt, thông qua những giọt nước mắt trong veo, nhìn Từ Thăng.
Cậu không nhìn rõ sắc mặt của anh, chỉ biết Từ Thăng cách cậu rất gần.
Advertisement / Quảng cáo
“Tôi tự làm một mình thì liên quan gì đến anh, có phải anh bị hâm không.” Thang Chấp nhịn không được vừa khóc vừa mắng anh, “Anh không thích tôi hỏi thì tôi không hỏi nữa, sau này tôi sẽ không hỏi cái gì nữa đã được chưa?”
“Chính anh nói anh không có nhà tân hôn tôi không thể hỏi tiếp sao?” Thang Chấp khóc đến nỗi không dừng lại được, chỉ muốn phát tiết cơn đau của cậu với Từ Thăng, “Anh nói chuyện có thể nói cho hết một câu không?”
Có thể là vì Thang Chấp khóc dữ quá, Từ Thăng mặc cho cậu khóc, không phản bác một chữ nào.
Thang Chấp giơ tay che mặt, sờ thấy nước mắt thấm ướt cả bàn tay, cậu nhắm mắt lại, giọng dần thấp đi.
“Anh sắp kết hôn với người khác, tại sao còn muốn mờ ám với tôi.” Cậu nghẹn ngào nói, không nhìn thấy Từ Thăng, cũng không nghe thấy giọng Từ Thăng, lừa gạt chính mình rằng Từ Thăng sẽ không thể hiểu được những hy vọng xa vời và bất lực hoang đường vô căn cứ của mình.
Cậu hy vọng Từ Thăng sẽ không bao giờ biết được cậu chính là một người không “tự mình biết mình” như vậy.
Bởi vì từ lâu Từ Thăng đã nhấn mạnh với cậu rất nhiều lần.
Thang Chấp, những lời tôi nói với cậu, tốt nhất cậu đừng có quên.
Tôi không thích người quá chủ động, cũng không thích người rẻ tiền.
Sau khi Thang Chấp khóc một hồi rất lâu, Từ Thăng ôm lấy cậu.
Có thể là xuất phát từ đồng cảm, anh cho Thang Chấp một cái ôm rất dịu dàng, rất chặt, hôn lên trán Thang Chấp.
Sau đó Từ Thăng khẽ nói với Thang Chấp: “Không phải, Thang Chấp…”, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức như đang dụ dỗ mà nói, “Thang Chấp, tôi sẽ không kết hôn.”