Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 1 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Điệu nhảy cấm kỵ dẫn phát thời khắc gặp mặt quỷ bí
Đêm, 21:00.
Trong trung tâm đại sảnh của nhà hát lớn thành phố S, đang trình diễn một vở vũ đạo dân tộc long trọng. Vũ đạo mang theo nét riêng của thầy trừ tà vùng Hồ Nam phía tây, phối hợp với âm nhạc quỷ dị cùng ánh đèn, dẫn dắt khán giả tiến vào hoàn cảnh nào đó như thần bí lại như huyền ảo.
Đặc biệt động tác của vị nam vũ giả múa chính kia, tố chất thân thể dị thường ưu tú khiến mỗi một động tác của cậu đều mỹ diệu đến cực điểm, tứ chi và thân hình thon dài ung dung chuyển động, khoác một thân màu đen, tỏ ra mềm dẻo mà lại tràn trề lực lượng. Giống hệt như vu sư cường đại nhất lịch sử trong vở kịch mà cậu đang biểu diễn, nắm giữ một luồng ma lực mê hoặc lòng người.
Tại hàng ghế VIP ở đại sảnh lầu hai, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang cầm trên tay một chén rượu đỏ, vừa nhấm nháp, vừa nhìn chằm chằm vũ giả như linh miêu trên sân khấu kia, cổ họng phát sinh tiếng gầm gừ nhè nhẹ, giống như một loài động vật nào đó…
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, lão Dương phụ trách vũ đoàn đi đến, “Ông chủ Vệ, ngài tìm tôi có việc gì?”
Người đàn ông ngẩng đầu cười với lão Dương, mũ áo gọn gàng tướng mạo đường đường, ngoại trừ sắc mặt hơi xanh… Có lẽ là do ánh sáng trên sân khấu hắt đến.
Người đàn ông này gọi là Vệ Minh Á, là một ông chủ trứ danh của công ty truyền hình, khai thác không ít người mới, cũng lăng xê không ít minh tinh, chỉ là gần đây vài minh tinh dưới tay hắn đều không hiểu vì sao mà chết, cho nên hắn cần tìm kiếm một vài người mới có tiềm lực.
Lão Dương là người từng trải, vừa nghe được Vệ Minh Á muốn tìm mình, thì biết hắn chắc chắn là coi trọng Miêu Tiêu Bắc.
.
“Xin chào.” Vệ Minh Á đứng lên, bắt tay với lão Dương, “Ngồi đi.”
“Vâng.” Lão Dương ngồi xuống, ngước mắt nhìn Vệ Minh Á, chỉ thấy hắn nâng ly rượu nhấp một ngụm, chỉ chỉ nam vũ giả múa chính trên sân khấu, hỏi, “Người thanh niên kia tên gọi là gì?”
Lão Dương trong lòng thở dài —— Quả nhiên! Liền cười cười, nói, “Nga, cậu ta gọi Miêu Tiêu Bắc.”
“Miêu Tiêu Bắc?” Vệ Minh Á thoáng suy nghĩ một chút, nói, “Ừm… Tôi từng nghe qua cái tên này, cậu ta có phải đã từng nhận được rất nhiều giải thưởng về vũ đạo trên thế giới?”
“Đúng vậy.” Lão Dương gật đầu, “Tiêu Bắc rất có tiếng trong giới vũ đạo.”
Vệ Minh Á hơi hiếu kỳ hỏi, “Tôi nói chuyện tương đối thẳng thắn, ông không ngại tôi hỏi quá trực tiếp chứ?”
“Nga, xin hỏi.” Lão Dương khách khách khí khí nói.
“Một nhân vật xuất sắc như vậy, tại sao lưu lại ở vũ đoàn nhỏ của các ông?” Vệ Minh Á hỏi, “Đương nhiên, tôi không có ý khác.”
“Hiểu hiểu!” Lão Dương cười nói, “Rất nhiều người đều hỏi như vậy, thật ra là bởi vì Miêu Tiêu Bắc si mê vũ đạo dân tộc không gì sánh được, hơn nữa không có hứng thú với thương nghiệp, cho nên cậu ta mới lựa chọn vũ đoàn nhỏ này của chúng tôi.”
“Nga.” Vệ Minh Á gật đầu, cười nói, “Vóc người cậu ta thật đẹp.”
Lão Dương cười nói, “Đúng vậy, tố chất thân thể và ngộ tính của cậu ta đều là độc nhất vô nhị, tôi dạy vũ đạo nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa gặp được bất luận người nào có thể xuất sắc hơn, có thể nói là trời sinh để làm vũ giả.”
“Tôi có thể gặp cậu ấy hay không?” Vệ Minh Á hỏi.
“Ách…” Lão Dương dường như có chút khó xử.
Lựa chọn cuối cùng chính là chạy ra cửa chính, Miêu Tiêu Bắc đứng lên, nhấc một cái ghế ném về phía quái vật… Quái vật đó né tránh, Miêu Tiêu Bắc nhân cơ hội chạy về phía cửa chính, nhưng quái vật nọ động tác nhanh đến kinh người, chợt lóe lao đến bên cậu.
Miêu Tiêu Bắc không có cách, cũng may thân thủ của cậu khá nhanh nhẹn, liền lăn tới bên cửa sổ, lúc này… cậu đã hết đường lui, muốn nhảy lầu cũng không được, cửa sổ của thư viện đều lắp kín, chỉ có hai lỗ thông gió bên trên mà thôi.
Miêu Tiêu Bắc thấy vật ghê tởm đó càng lúc càng gần, cảm giác sợ hãi cũng dần lan tràn, cậu tựa sát vào cửa sổ, tâm nói mình sắp tiêu rồi, càng nghiêm trọng là con quái vật này do cậu gọi ra, không biết sẽ còn hại chết bao nhiêu người, lúc đó đừng giống như trong phim hủy diệt cả địa cầu a…
Đang lúc cậu tuyệt vọng suy nghĩ những điều tưởng như là cuối cùng, đột nhiên, ánh trăng bên ngoài tối sầm lại.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, cảm thấy có vật gì đó đang bay lên ngoài cửa sổ, chặn lại ánh trăng. Cúi đầu nhìn thì thấy giữa ánh trăng có thêm một bóng ma, rất rõ ràng, bóng dáng hình người màu xám… Cường tráng, một mái tóc dài, là một người đàn ông với thân hình thon dài.
“Rống~” Con quái vật nguyên bản dự định tập kích Miêu Tiêu Bắc, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, phảng phất như bị kinh hách xoay người bỏ chạy.
Mà song song, Miêu Tiêu Bắc chợt nghe được một tiếng kêu chói tai truyền đến, thanh âm như đâm vào xương cốt cảm giác từng đợt đau đớn, giống như tiếng vang chói tai của máy cắt kim loại. Giữa tiếng vang, Miêu Tiêu Bắc còn nghe được tiếng, “Rắc rắc”…
Cậu chậm rãi quay đầu lại thì thấy cửa sổ thủy tinh phía sau không biết từ khi nào xuất hiện những vết nứt rậm rạp, mà còn không ngừng chấn động.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh ôm đầu ngồi xổm, sau đó liền nghe được “Oanh” một tiếng, thủy tinh như bị mìn làm cho nổ tung, vỡ nát thành những hạt bụi trong suốt phản xạ ánh trăng thanh khiết nhẹ bay bay, giống như mưa rơi, lả tả phủ đầy mặt đất.
Con quái vật vừa định chạy trốn cũng phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.
Miêu Tiêu Bắc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cảm giác có tiếng gió rít bên tai… Có vật nào đó “vù” một cái vọt vào, mang theo một cơn gió loạn.
Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhắm tịt mắt, nghe được tếng gầm rú truyền đến! Như là từ con quái thú kia vọng lại.
Cậu mở mắt, một bóng đen đang lao đến con quái vật, quái thú muốn chạy cũng bị nắm lại, hai bên đánh nhau, đụng đổ giá sách của thư viện, giá sách đổ xuống phát ra tiếng vang lớn, còn có tiếng xé rách giấy lẫn vào cùng tiếng kêu thảm thiết của quái vật, và một tiếng cười quỷ dị, âm trầm.
Đột nhiên, “rắc”, một tiếng gãy kỳ quái truyền đến.
Miêu Tiêu Bắc vừa ngước mắt thì thấy một thanh niên thân hình cao to xuất hiện trong đám giấy nát bừa bộn kia, xé nát con quái vật. Thân thể nguyên bản tối như mực của quái vật đột nhiên trở nên đỏ bừng như đang cháy, sau đó lại rất nhanh biến về màu đen… hình thể cũng cấp tốc khô héo, như một nhúm tro tàn, tiêu tán.
Miêu Tiêu Bắc cứng còng tại chỗ, muốn động cũng không thể động, mà lúc này, thanh niên kia ngửa mặt lên trời thở hộc ra một hơi thật dài, sau đó, ha ha phá lên cười.
Tiếng cười cửa hắn quả thật là của con người, nhưng dưới ánh trăng, cái bóng trên mặt đất cũng đặc biệt âm u. Hắn dường như cực kỳ hưng phấn, tiếp thu lễ rửa tội của ánh trăng lạnh lẽo.
Rốt cuộc, hắn thu hồi nụ cười cuồng bạo, quay sang, chậm rãi mở một đôi mắt yêu dị mà nhìn chằm chằm vào Miêu Tiêu Bắc. Ngắm nhìn một lúc lâu, khóe miệng đỏ như máu của hắn chậm rãi nhếch lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Miêu Tiêu Bắc rõ ràng nhìn thấy hoa văn hình rắn ở nửa bên mặt của hắn chậm rãi biến mất, trở thành da dẻ bình thường, còn có mái tóc dài màu vàng, dưới ăn trăng chói mắt không nói nên lời.
Người nọ chậm rãi hé miệng, mơ hồ có thể thấy được hàm răng sắc nhọn, hỏi, “Ngươi thả ta ra?”
Miêu Tiêu Bắc ngồi dưới đất, một lát, trong bộ óc trống rỗng hiện lên một ý nghĩ —— Tên này… hình như không phải người a.
.
.
__________________