Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 2 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Quay về, thanh đao chém hết quần ma, thần thủ hộ cực mạnh



Miêu Tiêu Bắc ngồi dưới đất, nhìn thanh niên toàn thân tỏa ra khí chất quỷ dị trước mắt, đầu óc có chút không theo kịp tiết tấu của hiện thực, tự hỏi, mình bị điên rồi chăng?!



Người nọ trên dưới quan sát Miêu Tiêu Bắc, hỏi, “Ngươi là vu sư gà mờ từ đâu tới?”



Miêu Tiêu Bắc có chút sững sờ, vừa định lắc đầu, chợt nghe hắn nói, “Quên đi, dù sao cũng là một vu sư… Ai, vu sư, gọi thanh đao của ta ra đi!”



“Đao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ trạng huống, hiện tại người trước mắt có phải do cậu gọi ra không thì cậu cũng không hiểu nổi nữa.



“Nếu ngươi không nhanh một chút, tự gánh lấy hậu quả a.” Người nọ nhếch miệng, bí hiểm cười cười.



Miêu Tiêu Bắc không phải rất rõ ràng… Đang lúc nghi hoặc thì nghe được một trận tiếng thú kêu cổ quái truyền đến… Then chốt là cái này không phải một hai tiếng, mà là liên tiếp, dường như có rất nhiều dã thú đang vọt tới.



Cậu cả kinh, ló đầu nhìn ra cửa sổ, hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy dưới lầu có chí ít hơn trăm con quái vật giống như con vừa tập kích mình đang xông vào thư viện.



“Làm sao bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc có chút khẩn trương.



“Sợ cái gì, gọi thanh đao của ta ra, chút vật này còn chưa đủ để xỉa răng.” Người nọ nhịn không được thúc giục Miêu Tiêu Bắc, “Nhanh nhanh đi!”



Miêu Tiêu Bắc có chút khó xử, hỏi, “Cái kia… làm sao gọi?”



Người nọ sửng sốt, “Hả?”



Miêu Tiêu Bắc chỉ vào quyển sách trong tay, “Tôi không phải vu sư, chỉ là một người thích vũ đạo, anh là ngoài ý muốn…”



Còn chưa dứt lời, chợt nghe được bên ngoài truyền đến một trận gầm rú, Miêu Tiêu Bắc cả kinh, tiếng động này nghe gần lắm a.



Người nọ nhíu mày, vươn tay giật lấy quyển sách mà Miêu Tiêu Bắc đang cầm lật ra xem, nói, “Trong này viết cái gì?”



“A!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hét to một tiếng, vươn tay chỉ về phía cánh cửa đằng sau người nọ.



Có một con quái vật vọt vào, cắn một phát vào vai người nọ.



Miêu Tiêu Bắc cả kinh, nhắm tịt mắt, tâm nói —— Xong, cắn chết!



Nhưng cũng không nghe thấy có tiếng kêu thảm nào cả, Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, chỉ thấy người nọ vẫn tỉnh bơ mà đứng, còn con quái vật đang liều mạng cắn vai hắn. Vai người nọ có vẻ rất cứng, cắn mãi mà không chảy máu, Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu.



“Rất ngứa a, vật nhỏ.” Người nọ đem sách vứt trả lại cho Miêu Tiêu Bắc, vươn tay nắm đầu quái vật, thả nó rơi xuống mặt đất, giẫm.



“Rống.” Quái vật hét thảm một tiếng, đàn quái vật ngoài cửa lui dần, híp mắt, hình như đang tính toán gì đó, nhưng không dám tùy tiện hành động.



Người nọ lạnh lùng cười cười, nói, “Vu sư, ngươi cho ta một đám địa thi, phải gọi đao của ta ra thì mới ngừng được.”



“Nga…” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nương theo ánh trăng bắt đầu tìm kiếm, tìm kiếm loại đồ án giống như hình một thanh đao.



Người nọ quay đầu lại, giẫm lên quái vật bên chân… Bọn quái vật ngoài cửa đều gầm nhẹ.



“Là thân thích của các ngươi?” Người nọ cố sức giẫm mạnh một chút.



Trong nháy mắt, con quái vật bên chân hắn hình như cũng giống như con quái vật đầu tiên, biến đỏ, biến đen, hóa thành tro tàn.



Hắn vừa làm xong, ba con quái vật ngoài cửa cùng nhau vọt đến, chia làm ba hướng muốn tấn công hắn.



Động tác của người nọ cực nhanh, chợt lóe đã không có hình bóng, trong nháy mắt di chuyển tới phía sau ba con quái vật đang mất đà mà đụng vào nhau kia, nắm ba cánh tay của chúng, vung ra xa…



Ba con quái vật va vào tường, hết thảy hóa thành khói bụi.
“Ngươi muốn làm gì?” Lam Minh có chút cảnh giác hỏi.



“Tôi không thể ðể ngýời khác phát hiện sách ở ðây ðều bị phá hủy, anh giúp tôi nghĩ cách, ðể sách mai không ai có thể phát hiện!” Miêu Tiêu Bắc nói.



Lam Minh quan sát cậu một chút, cýời, “Ðýợc.”



“Có thật không?” Miêu Tiêu Bắc vừa mừng vừa sợ.



“Ðýõng nhiên.” Lam Minh ðã đi tới, kéo cậu qua, nói, “Đi ra ngoài trước rồi nói tiếp.” Nói xong, mang theo cậu thả người nhảy ra cửa sổ, nhẹ nhàng khéo léo đáp xuống mặt đất.



Miêu Tiêu Bắc còn chưa hiểu chuyện gì, thì đã từ lầu bốn hạ xuống đất rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thư viện giống như bị gió lốc đột kích, đã tàn phá đến không thể tả, trong ngực khó hiểu, như vậy cũng có thể tu sửa được sao?



“Ta làm nó khôi phục nguyên trạng là được phải không?” Lam Minh thản nhiên nói.



“Đúng vậy, anh thực sự có thể làm được sao?” Miêu Tiêu Bắc vội vàng nói, “Vậy… nhanh!”



Lam Minh xoay mặt nhìn cậu, mỉm cười, giơ tay hướng về thư viện, nhẹ nhàng búng tay một cái chóc.



Miêu Tiêu Bắc lẳng lặng chờ kỳ tích xuất hiện, nhưng chờ tới lại là…



“Oanh” một tiếng, cả tòa nhà tựa như bị phá sập… Triệt để đổ ập xuống, lầu chính của thư viện trong nháy mắt trở thành một mảnh phế tích.



“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất, Lam Minh thì xấu xa cười, vươn tay điểm điểm chóp mũi của Miêu Tiêu Bắc, “Nhớ kỹ này tiểu quỷ, ác ma không phải dễ sai sử như vậy.”



Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn hắn, “Anh…”



“Ta dựa theo ý của ngươi mà làm thôi.” Lam Minh vẻ mặt vô tội buông tay, nói, “Bây giờ nó đã khôi phục hình dạng nguyên thủy nhất, không phải sao?”



“Tôi…” Miêu Tiêu Bắc há mồm không biết nên nói cái gì.



Lam Minh vươn tay kéo lấy cậu, nói, “Đi, nghĩ cách xóa chú văn trên tay cho ta.”



“Đi đâu a?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Bằng không anh đi đi, tôi không dùng bậy là được rồi.”



“Vô ích.” Lam Minh nói, “Trúng Thủ Hộ chú, chẳng khác nào ký kết khế ước, ta phải bảo vệ ngươi, nếu không sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.”



“Không cần mà…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu.



“Ngươi tưởng ta vui lắm hả?!” Lam Minh rất hung dữ mà rống cậu, sau đó, lại che ngực, “Ai nha, đau…” Phù chú này khiến hắn nếu dám hung dữ tàn nhẫn với Miêu Tiêu Bắc thì ngực sẽ đau.



Miêu Tiêu Bắc muốn rút tay lại, nói, “Vậy… Bằng không anh đi tìm trước đi, tìm được rồi, tôi giúp anh giải chú ngữ?”



“Ngươi nghĩ hay thật a!” Lam Minh túm cánh tay cậu kéo ra bên ngoài, nói, “Giờ ngươi nuôi ta đi, sức ăn của ta khỏe lắm.”



“Hả? Bằng không… bàn bạc lại đã?”



“Không được!”



Sau đó, Miêu Tiêu Bắc bị ép dẫn theo Khu Ma Nhân mạnh nhất trên đời trở về nhà.



.



.



_____________________