Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 3 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Sức mạnh của ác ma, sức ăn của ác ma
“Hoắc~” Trên con đường lớn trong nội thành, Lam Minh đứng giữa đường ngẩng mặt nhìn ánh đèn lấp lánh trên cao ốc hai bên, nói, “Thế giới loài người thay đổi quá nhiều, bởi vậy mới nói, loài người là loại sinh vật hạ đẳng có mới nới cũ lại dễ quên cội nguồn.”
Miêu Tiêu Bắc ban đầu có vài lần muốn bỏ chạy, nhưng đều bị bắt lại, cuối cùng Lam Minh chụp lấy cổ tay cậu kéo tới phía trước. Thấy Miêu Tiêu Bắc còn có ý định muốn trốn, Lam Minh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng đều đặn, nói, “Ngươi chạy tới đâu cũng vô dụng thôi, chú Thủ Hộ sẽ dẫn đường cho ta tới bên ngươi.”
Miêu Tiêu Bắc vô lực, hiện tại cậu cực kỳ hối hận, sớm biết vậy sẽ không tới thư viện, rước lấy nhiều tai bay vạ gió như vậy.
Lam Minh cùng Miêu Tiêu Bắc sóng vai cùng đi về, đêm ở thành phố S cho dù đã khoảng hai giờ sáng vẫn còn đèn đóm huy hoàng, người đi lại trên đường cũng rất nhiều. Không ít người chú ý tới hai bàn tay đặt cùng nhau của Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, đều vô thức nhìn lâu một chút. Miêu Tiêu Bắc cúi đầu cố gắng không ngẩng mặt lên, tâm nói… Ông trời phù hộ, nghìn vạn lần đừng gặp phải người quen.
Có điều, sợ cái gì thì cái đó tới.
Lúc đang đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe màu đen đậu lại bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, cửa sổ hạ xuống, bên trong có người ló đầu ra, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Trùng hợp như vậy?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn thoáng qua, ngực buông lỏng, cũng không tính là người quen, là ông chủ mà ban nãy lão Dương dẫn tới hậu đài, gọi là cái gì… Hình như họ Vệ.
Vệ Minh Á sau khi bắt chuyện với Miêu Tiêu Bắc, thì có chút hiếu kỳ nhìn Lam Minh một bên, đường nhìn ngừng lại ở hai bàn tay đặt cùng một chỗ kia, ánh mắt cũng dần ái muội.
Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn đá tới một cước, tâm nói… Bị con quỷ kia hại chết rồi.
Nghĩ tới quỷ, Miêu Tiêu Bắc mới đột nhiên phản ứng lại, Lam Minh rốt cuộc là thứ gì vậy? Anh ta cũng là ác ma? Hay là quái vật? Yêu quái? Bán thú nhân? Thần tiên? Nhưng vì sao có thể biến thành người?
Lam Minh cũng không thèm nhìn Vệ Minh Á, bởi vì trong mắt hắn, đây bất quá chỉ là một con người mà thôi, hắn túm Miêu Tiêu Bắc một cái, nói, “Đi thôi, chết đói.”
Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ, bị Lam Minh kéo đi, Vệ Minh Á thấy hai người đi xa, hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, rất nhanh, trên mặt hắn hiện ra ý cười, khởi động xe rời đi.
.
“Anh… Ăn cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, tâm nói, đừng ăn người sống gì gì a, được vậy thì mình dù chết cũng có thể giúp anh ta chuẩn bị, tốt nhất là ăn nhang đèn gì đó, cái đó thật tiện a.
“Ăn thức ăn của loài người.” Lam Minh thản nhiên nói, “Ta không thích vật sống.”
Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, tâm nói… Không ăn thịt người là tốt rồi.
Lam Minh tiếp tục đi tới phía trước, Miêu Tiêu Bắc cảm giác được bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình của hắn thật ấm áp, không hề lạnh lẽo… Có chút khó hiểu, không nén nổi hiếu kỳ, cậu hỏi, “Ai, Lam…”
“Gọi Lam Minh.” Lam Minh xoay mặt nhìn cậu, nói, “Lam và Minh là tên của hai người khác nhau.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc có chút thắc mắc.
Lam Minh lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay mình, nói, “Đây là Minh.”
…
Miêu Tiêu Bắc chờ một hồi, không nghe hắn nói tiếp, liền hỏi, “Vậy, Lam đâu?”
Lam Minh xoay mặt nhìn cậu một chút, nhếch khóe miệng, nở nụ cười nguy hiểm, “Ngươi không nên biết.”
Miêu Tiêu Bắc vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong ngực lại than thở thêm lần nữa, tại sao cậu lại gặp phải chuyện thế này chứ…
Lam Minh một đường đi tới phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn vào những hẻm nhỏ tối mò, nhíu mày nói, “Thì ra là thế, ác ma đều bị nhân loại đồng hóa.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.
“Nhưng thỉnh thoảng có vài con sau khi bay ngang qua ngươi sẽ bị đánh thức một ít bản tính.” Lam Minh thản nhiên nói, “Suy cho cùng, mùi trên người ngươi rất đặc biệt, nhưng không cần lo lắng, có chú Thủ Hộ của ta, chỉ có ác ma nào chán sống mới dám tới gần ngươi.”
“Vì sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
“Ta là Khu Ma Nhân a.” Lam Minh nhướng mi một cái, “Mà lại là mạnh nhất, tất cả ác ma nhìn thấy ta đều sẽ nhượng bộ thối lui.”
“Khu Ma Nhân đều là người sao?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc.
Lam Minh khó hiểu nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, bí hiểm cười cười, nói, “Ta lại chưa nói muốn ăn thịt cầy.”
…
“Vậy anh ăn cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.
Lam Minh nhún nhún vai, đi tới sofa nằm xuống, Miêu Tiêu Bắc đẩy đẩy hắn, nói, “Anh… ngủ trên giường tôi đi, tôi ngủ sofa là được.”
Lam Minh thản nhiên nói, “Ở đây rất thoải mái.”
“Tôi gầy hơn anh, nằm vừa sofa, anh ngủ ở đây không thể duỗi thẳng chân được!” Miêu Tiêu Bắc đẩy đẩy hắn, nói, “Vào trong phòng mà ngủ, ở đó thoải mái hơn!”
Lam Minh bị Miêu Tiêu Bắc đẩy mạnh vào phòng ngủ, phát hiện có một chiếc giường lớn, nằm ngủ quả thực vô cùng thoải mái, cũng rất nhanh liền ngủ.
Miêu Tiêu Bắc đóng cửa cho hắn, bảo Domi trông cửa, chính mình thì cởi giầy, lặng lẽ mở cánh cửa bên cạnh phòng khách… Quả nhiên, chỉ thấy Phong Tiểu Vũ cuộn mình trong chăn say sưa ngủ.
Miêu Tiêu Bắc đóng cửa lại, tới gần đẩy đẩy nó, nhỏ giọng gọi, “Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”
“Ưm?” Phong Tiểu Vũ mơ mơ màng màng hừ một tiếng.
“Nè, tỉnh tỉnh, có chuyện muốn hỏi em!” Miêu Tiêu Bắc cố sức đẩy nó.
“Ư… Bắc Bắc…” Phong Tiểu Vũ nửa mơ nửa tỉnh nhìn Miêu Tiêu Bắc trước mặt, vươn tay ôm cậu, nói, “Bắc Bắc, anh là thần tượng của em a… Em yêu anh muốn chết.”
Miêu Tiêu Bắc bị nó chọc tức, cố sức lay lay nó, nói, “Nè, em thanh tỉnh một chút coi! Hỏi em một chuyện!”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ rốt cuộc cũng có ý muốn tỉnh, dụi mắt, “Bắc ca…”
“Ca cái đầu em, hỏi em một chuyện quan trọng!” Miêu Tiêu Bắc lại dùng sức lay hai cái, lắc lư đến Phong Tiểu Vũ có chút choáng, mới hoàn toàn tỉnh hẳn.
Đột nhiên Phong Tiểu Vũ bật dậy, hỏi, “Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Có phải Domi có chuyện?…” Miêu Tiêu Bắc vội che cái miệng của nó, nói, “Đừng lên tiếng, Domi rất khỏe, anh hỏi em một chuyện.”
Phong Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chuyện gì vậy? Sao khẩn trương vậy?”
“Trước đây không phải em thường nói có vật bẩn gì đó sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu như gặp phải, làm sao đuổi chúng đi? Có biện pháp nào không?”
Phong Tiểu Vũ nhìn Miêu Tiêu Bắc, một lát sau mới hỏi, “Vật bẩn… anh gặp?”
“Em mau nói có biện pháp nào đuổi chúng đi không!” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Nước thánh! Muối ăn… Ách, còn có gì nữa ta…” Phong Tiểu Vũ nghĩ không ra.
Miêu Tiêu Bắc đang sốt ruột, chợt nghe phía sau có người nói, “Ăn.”
…
Cả hai đều sửng sốt, ngước mắt, chỉ thấy phía sau Miêu Tiêu Bắc không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh đặt mông ngồi xuống giường —— Là Lam Minh, hắn vào bằng cách nào? Cửa phòng rõ ràng đóng chặt.
Lam Minh đứng sau lưng Miêu Tiêu Bắc, nói với cậu, “Còn thức ăn không? Ta lại đói bụng.”
…
.
.
________________________