Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 103 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Cuốn nhật kí đã bị vứt đi nhưng lại đột nhiên xuất hiện ở đầu giường cơ hồ khiến Nhiêu Anh phát điên.



Mà đồng dạng, Tiêu Bắc vốn cùng Nhiêu Anh trải qua tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cũng cảm nhận được sự sợ hãi của nàng cùng sự quỷ dị của chuyện này.



Đồng thời, Tiêu Bắc cũng có cùng nghi hoặc với bọn Lam Minh _ vì sao Nhiêu Anh lại có quan hệ với bức ảnh ma đó? Mọi chuyện luôn có bắt đầu, nhưng chuyện này lại xảy ra từ khúc giữa, một điểm mấu chốt cũng không thấy!



Nhiêu Anh bị mất một phần kí ức, nói cho chính xác là trí nhớ của bà bị đứt đoạn… tất cả những chuyện trước khi học đại học bà đều không nhớ .



Nhưng Tiêu Bắc biết rõ năng lực của mình _ Nhiêu Anh chỉ là nhân loại, hoàn toàn không có khả năng che dấu trí nhớ của mình, cứ coi như là bị thương nên mất đi một phần trí nhớ, bản thân không nhớ được nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy! Trừ phi là có sức mạnh đặc biệt nào đó xoá hoặc giấu trí nhớ của bà, không cho bất cứ ai tìm hiểu!



Tiếp tục nhìn kí ức của Nhiêu Anh, Tiêu Bắc thấy cô vội vàng lật xem nhật ký, bên trong vẫn cũng không có tấm hình. Nhiêu Anh trở nên vô cùng bất an, trốn trong chăn khóc cả đêm.



Bạn cùng phòng đều rất lo lắng cho cô, họ cho rằng có khi nào cô cãi nhau với Lưu Thần không, hay là nguyên nhân khác. Tóm lại tất cả mọi người đều nghi ngờ Lưu Thần đã làm chuyện gì có lỗi với cô. Dư Giai Giai còn muốn đi chất vấn Lưu Thần lại bị Nhiêu Anh ngăn cản, nói không quan hệ Lưu Thần, chỉ là mình bị ma doạ.



Mọi người tin là thật, rồi thức cả đêm thảo luận chuyện này.



Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhiêu Anh chạy đến thư viện.



Tiêu Bắc cảm thấy rất khó hiểu với hành động này của nàng _ tại sao sáng sớm phải chạy tới thư viện?



Nhiêu Anh chậm rãi đi tới trước một cái giá sách, trên mặt đất tích một tầng bụi dày, có thể thấy được đã lâu không ai quét dọn . Đó là nơi cô Lưu chết, vả lại mấy ngày qua còn có lời đồn ma quái nên tất cả mọi người không dám lại gần khu vực này.



Nhiêu Anh đến gần giá sách, ánh mắt dời qua từng cuốn sách, cuối cùng dừng lại trên một quyển sách _ là cuốn cô Lưu cầm trước khi chết—— 《Tàn ảnh 》



Lam Minh khẽ nhíu mày: “Quyển sách này…”



“Chúng ta quá chuyên chú vào cuốn nhật ký nên quên chú ý tới sự tồn tại của quyển sách này. Khi cô Lưu chết trên tay có cầm quyển sách này.” Bạch Lâu khẽ gật đầu, Cổ Lỗ Y tiếp tục bay đi lục tung căn phòng muốn tìm quyển sách kia.



Fanny nhảy lên nóc một cái tủ quần áo cao hơn đầu người, meo meo với nó hai tiếng.



Cổ Lỗ Y bay tới lập tức phát hiện có gì đó, cầm lấy, ôm một quyển sách bay xuống trước mặt Lam Minh, tự mãn.



Lam Minh cầm sách xem xét _ đúng là cuốn 《 Tàn ảnh 》



Mà lúc này trong TV, Nhiêu Anh nhẹ nhàng lấy sách xuống, bàn tay run rẩy mở ra, trong sách kẹp một tấm hình… chính là bức ảnh Quỷ hồn! Quỷ hồn trong hình nhìn nàng cười toe toét, nụ cười kia quỷ dị nói không nên lời.



Nhiêu Anh vung tay, ảnh và sách rơi xuống đất. Cô ngồi trên mặt đất khóc nấc. Tiêu Bắc thấy nhưng không thể an ủi cô, cậu cảm giác được Nhiêu Anh đang rất tuyệt vọng, đến tột cùng vì sao?



Sau đó, Nhiêu Anh lau nước mắt, tựa hồ đã hạ quyết tâm. Cô nhặt quyển sách và tấm ảnh kia đem về phòng ngủ.



Buổi tối, Nhiêu Anh khóc chia tay với Lưu Thần.



Hành động của cô làm cho mọi người khó hiểu lại tiếc hận. Nhìn lại Nhiêu Anh ngồi trên xe lăn gần đất xa trời càng nhịn không được đồng cảm, nguyên bản một cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết vì sao lại cứ vậy mà chia tay?




“Các cậu đều đã biết… tôi lừa các cậu.” Nhiêu Anh có chút bất đắc dĩ cùng áy náy:‘Tôi không dám nói thật, tôi sợ sẽ dẫn đến kết quả không tốt. Tôi chỉ có thể đem nó miêu tả thành một ác ma, ở trong sách tôi vô tội, tôi chỉ đơn giản là ngẫu nhiên phát hiện ra một tấm hình để rồi đưa tới họa sát thân, hại chết tất cả những người quan trọng bên cạnh.”



“Vậy bà muốn bọn tôi tra cái gì?” Cảnh Diệu Phong hỏi: “Trước tiên bà có thể nói cho bọn tôi biết trước khi cô Lưu đã chết xảy ra chuyện gì? Làm sao bà có được tấm hình? “



Nhiêu Anh trầm mặc một lúc lâu , lắc đầu: “Đây chính là chuyện tôi muốn nhờ các cậu tra !”



“A?” Mọi người khiếp sợ: “Bà cũng không biết?”



“Đoạn kí ức đó tựa hồ đã biến mất!” Nhiêu Anh mờ mịt nhìn mọi người: “Cái gì tôi cũng không nhớ rõ .”



“Mất kí ức?” Khế Liêu đi qua nhìn đồng tử Nhiêu Anh: ” Chú ngữ bảo vệ… Có người phong bế kí ức của bà.”



“Ai?” Nhiêu Anh khó hiểu nhìn mọi người.



Mọi người trầm mặc nhìn lại bà, hỏi bà mới đúng đấy!



“Vậy còn bức ảnh?” Lam Minh hỏi: “Bức ảnh được in trong sách vẫn còn phải không?”



“Còn.” Nhiêu Anh từ trong túi áo lấy ra bức ảnh: “Bức ảnh này tôi không dám lấy vứt, sợ có người nhặt được. Những năm này, nó chỉ có thể đi lại trong rừng, chỉ cần không vào rừng thì sẽ không bị hại… Chỉ là có chút kỳ quái.”



“Nó vẫn có thể tới tìm bà đúng không?” Mọi người nhận ra vấn đề.



“Đúng vậy, nó không biết nói, mấy năm này cũng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, dùng nét mặt cổ quái nhìn tôi. Tôi cảm thấy có lẽ tôi có quan hệ gì với nó.”



Mọi người nhìn nhau _ Nhiêu Anh hẳn là rất mâu thuẫn.



“Tôi rất mâu thuẫn.” Quả nhiên, Nhiêu Anh nói ra cảm giác trong lòng: “Tôi rất hận nó, nhưng tôi cũng rất sợ… chính tôi mới là thủ phạm thật sự.”



Mọi người không nói.



“Bất quá mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc.” Nhiêu Anh khẽ nở nụ cười: “Tôi là người nó ta là quỷ, tôi rất nhanh sẽ chết, mà nó sẽ cứ như vậy cô độc cả đời. Chỉ là trước khi chết… ta muốn biết chân tướng, tất cả chân tướng!”



Tiêu Bắc có chút khó xử: “Nhưng kí ức của bà đã bị phong bế, tra không được.”



“Vậy hỏi Quỷ hồn kia một chút?” Bạch Lâu nói, đứng lên, đi ra ngoài nhìn hướng rừng cây. Anh xuống lầu, mở cốp xe lấy ra thùng đồ nghề dùng để khu quỷ và triệu hoán quỷ đã bị xếp xó từ lâu.



Tiêu Bắc hiếu kỳ cũng chạy xuống: “Bạch Lâu, anh định gọi quỷ hồn kia tới à?”



“Ừh.” Bạch Lâu gật đầu, quay lại dặn bọn Lam Minh: “Tôi phụ trách gọi cô ta tới, các cậu lo chặn xung quanh, bắt nó lại, OK?”



Mọi người gật đầu: “Không vấn đề!”