Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 104 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Bạch Lâu thi triển chú ngữ triệu hồi, chú ngữ này vốn đã rất mạnh, chưa kể Bạch Lâu còn mượn một chút linh lực của Tiêu Bắc… trong chốc lát, khu rừng nổi lên hắc phong. Hắc phong giống như được lực lượng nào đó dẫn dắt , ào ào lao tới, trong gió tựa hồ còn cuốn theo cái gì đó.



Tiêu Bắc lùi lại, cùng Cổ Lỗ Y, Fanny và Nhiêu Anh đứng sau lưng Lam Minh.



Bọn Lam Minh đứng bốn góc, chớp mắt một quả cầu màu đen ngưng tụ giữa trung tâm xoay tròn không ngừng, tốc độ rất nhanh. Viên cầu dần biến mất, một bóng người màu trắng dần hiện ra.



Đó là một linh hồn mặc quần áo màu trắng, tóc đen rối tung rũ xuống, mặt đen thui, chỉ nhìn thấy nhãn cầu màu trắng đang chuyển động, cúi đầu tựa hồ rất khẩn trương, thỉnh thoảng giương mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng lại nhìn Nhiêu Anh.



Nhiêu Anh nhìn nó, cùng hắn đối mặt… Hai người đều có thần sắc vô cùng kì quái, Nhiêu Anh như thế nào, quỷ hồn cũng như thế.



Hi Tắc Nhĩ hạ chú ngữ lên nữ quỷ, khiến cô ta bất động không thể nhúc nhích. Nữ quỷ khẩn trương chuyển động tròng mắt, nhìn mọi người: “Các anh là ai? Thả tôi ra!”



Thanh âm khàn khàn.



Tiêu Bắc giật mình: “Nha, có thể nói chuyện à?”



“Không, cô ta ta không thể nói chuyện.” Hi Tắc Nhĩ lắc đầu: “Bất quá cô ta có linh lực nên mọi người có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ta, nhưng Nhiêu Anh không nghe được.”



“Cô gọi bọn họ tới bắt tôi? Cô muốn tôi chết sao? !” Quỷ hồn đối Nhiêu Anh hét to: “Cô là kẻ xấu xa, kẻ phản bội, tôi đã giúp cô giết chúng mà!”



Mọi người cảm thấy rất không thích hợp, Tiêu Bắc thử dùng linh lực nói chuyện với ả: “Cô là ai, tại sao lại quấn lấy Nhiêu Anh, hại chết những người xung quanh bà ấy? Giúp bà ấy giết họ là có ý gì?”



“Là cô ta nói rất hận bọn họ ! Là cô ta nói tôi làm vậy có thể giúp cô ta vui vẻ!” Quỷ Hồn có vẻ vô tội: “Bọn họ quả thực đã phản bội cô ta, làm cho cô ta thương tâm, cảm giác bị phản bội so với chết thống khổ hơn nhiều!”



“Cái gì?” Mọi người đã dưỡng thành thói quen với chuyện đột nhiên bị đảo ngược, người xấu nhất cuối cùng lại thành người tốt nhất… Quỷ hồn này hẳn là có quan hệ không đơn giản với Nhiêu Anh, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của bà.



“Cô có quan hệ gì với bà ấy?” Tiêu Bắc hỏi.



“Tôi là bạn tốt nhất của cô ta.” Quỷ Hồn đột nhiên nói: “Chúng tôi là hàng xóm từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, tôi tên Trầm Hoa “



Sau đó nữ quỷ gọi Trầm Hoa bắt đầu kể cho mọi người chuyện của Nhiêu Anh và cô lúc nhỏ.



Hai người đều là sinh ra trong nhà bình thường, Nhiêu Anh rất đẹp, Trầm Hoa thì chỉ bình thường… Hai người biết nhau từ nhỏ, thân như hình với bóng.



Hai người cùng thi vào một trường cao trung trường nữ sinh, cùng cấp nhưng bị phân đến ký túc xá khác nhau, mặc dù như vậy… hai người vẫn luôn cùng nhau ăn cơm cùng nhau ra ngoài, thân thiết còn hơn chị em ruột.




Mọi người cũng thở phào… chỉ là khi nghĩ đến lão pháp sư hại người kia lại cảm thấy không thoải mái.



“Hắn là ai, tại sao lại làm chuyện này? !” Tiêu Bắc rất tức giận.



“Chú ngữ phong ấn hắn chỉ cho Lưu Thần kỳ thật chỉ phong bế một phần sức mạnh của Trầm Hoa, làm cho cô ấy không thể thi triển linh lực ngoài rừng, mục đích chủ yếu là phong bế kí ức của Nhiêu Anh. Như vậy thì sau này dù cho có người tra ra chuyện năm đó cũng không thể tìm được hắn.’’



“Người này thật làm đáng ghét!” Hi Tắc Nhĩ bất mãn: “Thật muốn tìm ra hắn, sau đó diệt trừ!”



“Đồng ý.” Khế Liêu gật đầu: “Lão già hèn mọn bỉ ổi như vậy nói không chừng đã hại rất nhiều người rồi, nhất định phải diệt trừ hắn!”



Mọi người nhất trí, chỉ có duy nhất một phiền toái là _ đi đâu tìm manh mối? Hắn đang ở nơi nào? !



Đang khổ não thì Cổ Lỗ Y ôm nhật ký đến, đưa nhật ký ra trước mặt Tiêu Bắc: “Cô kỉ!”



Tiêu Bắc ngẩn người, sau đó vỗ trán một cái: “A! Đúng rồi, nhật ký sẽ không biết nói dối.” Nói rồi bắt đầu lật xem… thì thấy nhật kí bị mát một phần, trống rất nhiều chỗ.”



“Chậc, cái gì cũng bị giấu đi !” Bạch Lâu thở dài.



“Chú ngữ phong ấn kia không thể giải trừ sao?” Khế Liêu có chút không kiên nhẫn: “Nếu không thì phải tìm tới khi nào.”



Bạch Lâu lắc đầu: “Không thể.”



“Nói không chừng…” Tiêu Bắc cầm bức ảnh lên: “Nếu như Nhiêu Anh mang theo bức ảnh này đến nhà lão pháp sư kia, nói không chừng sẽ để lại đầu mối!”



Mọi người sững sờ, đều gật đầu, cảm thấy đáng để thử một lần!



Tiêu Bắc chạm vào ảnh, bắt đầu cảm giác, đi vào một không gian hắc ám _ lão pháp sư ở đâu, lão pháp sư ở đâu…



Rất nhanh, Tiêu Bắc nhìn thấy khung cảnh đường phố quen thuộc, những con hẻm nhỏ cũ kĩ có đánh số nhà… Tiêu Bắc bước đến trước căn nhà số 13/50… dừng lại.



Đẩy cửa ra, giữa căn phòng hôn ám có một lão già mặc trường bào cổ quái đang ngồi, hắn ngẩng đầu… Tiêu Bắc mở to hai mắt, tướng mạo thật tà ác nha!



—-