Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 11 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Chỉ thị trong con mắt phải, điệu nhảy triệu hoán, giải thoát Lang vương



Đêm đó… Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc được mẹ của Phong Tiểu Vũ mời ở lại qua đêm.



Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều mệt rã rời, nằm trên sofa ngủ.



Lam Minh tựa bên bàn trà, đầu gối lên Domi, cầm trên tay một cuốn tạp chí, hai mắt thì lại nhìn hư không, tay sờ sờ cằm trầm tư.



Bạch Lâu không cần ngủ nổi lơ lửng bay tới bay lui trên trần nhà, từ khi hắn nhận ra thân phận Thủ Hộ Thần của Domi thì không dám đáp xuống đất.



Lam Minh vừa tận lực hưởng thụ tay nghề của mẹ Phong Tiểu Vũ, ăn đến vô cùng thỏa mãn, lúc này, hắn tương đối chú ý đến vấn đề về sự thất tung của Lang Vương. Nếu như nói Lang Vương thật sự là siêu hỗn huyết, vậy hắn hẳn cũng đủ cường đại, lại có vẻ là một thủ lĩnh có trách nhiệm, làm sao có thể để mặc cho thần dân của mình bị một Đọa Thần truy sát, mà bản thân lại sợ chết trốn đi? Giải thích duy nhất là —— Hắn bị vây khốn! Cái gì có thể vây khốn một Lang Vương cường đại như vậy? Chẳng lẽ là trúng phải cạm bẫy nào đó?



“Ưm…”



Lúc này, Bạch Lâu đang bay lơ lửng đột nhiên sáp tới gần nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc.



Lam Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Bạch Lâu vèo một cái thối lui, nói, “Làm gì hung dữ như vậy hả, ta chỉ muốn ngửi ngửi mùi hồn phách của hắn!”



“Vu Sư bất quá chỉ là nhân loại mà thôi.” Lam Minh không hề gì nhún vai, “Là người thì sẽ chết, lưu lại chỉ là một khuôn mặt tương tự.”



“Vậy cũng chưa chắc a.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói thầm, “Vu Sư dù sao cũng tương đối cao quý.”



“Chỉ là người hầu được Thần sủng ái mà thôi, có cái gì mà cao quý chứ.” Lam Minh cười nhạt một tiếng, “Sau cùng hồn phách cũng bị Thần thu đi.”



“Hắc hắc.” Bạch Lâu tại không trung đổi một tư thế, nói, “Ngươi quả nhiên ghét Thần y như trong lời đồn.”



Lam Minh không để ý đến lật tạp chí xem, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi, “Đúng rồi, linh hồn của Dự Ngôn Sư sau khi bị phong ấn là tinh thể phải không?”



“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu nói, “Linh hồn cao quý của Vu Sư sau khi phong ấn là kim cương đen, Dự Ngôn Sư đẳng cấp thấp hơn một chút, là thạch anh rực rỡ, dù sao cô hồn dã quỷ cũng chỉ là bụi mà thôi.”



“Vậy còn Quỷ Sư ngươi đây?” Lam Minh hỏi.



“Nga… Quỷ Sư là giữa quỷ và Vu Sư, sau khi phong ấn là bạch trân châu.” Bạch Lâu cười hắc hắc hỏi, “Rất xứng với ta phải không?”



Lam Minh nhíu nhíu khóe miệng, hỏi, “Trong cơ thể Phong Tiểu Vũ chỗ nào có thạch anh?”



“Ngươi muốn biết sao?” Bạch Lâu nhích tới cười hỏi, “Có muốn ta đem hắn mở ra?”



Vừa dứt lời, chỉ thấy Domi ngẩng đầu liếc Bạch Lâu.



“Đáng ghét!” Bạch Lâu soạt một tiếng vội bay về giữa không trung, nhăm mặt chun mũi trừng Domi, Domi tiếp tục hướng hắn lắc đuôi.



“Tìm thử xem.” Lam Minh buông tạp chí đứng lên, nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ dựa vào cùng một chỗ trên sofa. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng bế bổng Miêu Tiêu Bắc lên, đặt lên thảm bông trên sofa, đắp chăn cho cậu.



“Khụ khụ.” Bạch Lâu tiến tới hỏi, “Sao ngươi lại đối xử tốt với một Vu Sư như vậy a? Chưa từng nghe qua ngươi với Vu Sư đáng ghét kia có quan hệ gì a.”



Lam Minh không trả lời, chỉ nói, “Đi tìm xem thạch anh trên người Phong Tiểu Vũ nằm ở nơi nào.”



“Vậy con chó đần kia sẽ cắn ta.” Bạch Lâu không muốn.



Lam Minh đi tới, vươn tay nhẹ nhàng xoa lưng Domi, nhìn chằm chằm hai mắt nó.



Domi đầu tiên là hướng Lam Minh lắc lắc đuôi, sau đó, bắt đầu hơi lảo đảo, tựa hồ là có chút đuối sức… Cuối cùng, nó trở mình ngã xuống đất, nặng nề ngủ.




“Thử xem!” Lam Minh hối thúc, “Nghĩ đến Lang Vương, làm động tác này!”



Miêu Tiêu Bắc do dự một chút, hỏi, “Ở chỗ này?”



“Đúng!” Lam Minh gật đầu, “Nhanh lên.”



“Có thể đưa tới thứ gì kỳ quái hay không?” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, “Như là thứ từng xuất hiện ở thư viện.”



Lam Minh cười, “Đêm đầu tiên của chúng ta, khiến ngươi khó quên như vậy sao?”



… Bạch Lâu nghe trộm ngoài cửa hiếu kỳ nhích tới.



Miêu Tiêu Bắc có chút hung hãn nhìn Lam Minh.



Lam Minh cười chậm rãi lui về sau, dựa vào cửa kính, nhìn cậu, “Bắt đầu đi.”



Miêu Tiêu Bắc cũng bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt lại nhớ tới nhịp trống trong ấn tượng của mình. Tiết tấu của triệu hoán vũ khá nhanh, chỉ có ba động tác… Mở rộng hai tay, ngẩng mặt sau đó nhẹ nhàng thở ra. Miêu Tiêu Bắc trong đầu nghĩ đến Lang Vương… Lại cất bước tiến tới, hai tay dùng sức làm một động tác đẩy ra một cánh cửa, cuối cùng cậu với hai tay vào, cố sức túm kéo ra bên ngoài một cái…



Miêu Tiêu Bắc làm xong động tác này, đột nhiên, một trận cuồng phong ập đến, Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác dưới chân nhẹ hẫng, may mà Lam Minh nhanh tay nắm cậu lại, kéo về…



Đồng thời, giữa không trung xuất hiện một cái động thật lớn… có một cánh tay thẳng dài mang theo móng vuốt duỗi ra, nắm được mép động.



Sau đó là một cánh tay khác, lực lượng và tư thế này, tựa hồ là một người nào đó đang muốn giãy dụa từ trong động lao ra, nhưng lại không ra được… Như đang bị cái gì kéo lại.



Mà bên trong động, có vô số xúc tu đen đúa vươn tới, nỗ lực kéo người nọ ngược trở lại.



“Ta đã bảo tại sao lại không thấy?!” Lam Minh sắc mặt phát lạnh, lộ ra nụ cười băng giá, “Quả nhiên là rơi vào bẫy, bị Dạ Ma vây khốn.” Nói xong, hắn vung tay lên… Ma đao Minh xuất hiện. Trong nháy mắt lúc người kia bị xúc tu đen kéo vào trong động, Lam Minh chém ra một đao.



Theo quang mang màu trắng bạc xoẹt qua… Xúc tu đen đúa bị chặt đứt.



Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy bóng người màu đen kia giãy mạnh ra khỏi xúc tu quấn trên người, vọt ra, nhảy lên giữa không trung, mở rộng tứ chi, lộ ra răng nanh sắc nhọn ngửa mặt lên trời tru dài một hơi, tiếng sói tru to rõ mà vang vọng xa xăm.



Sau khi tiếng sói tru vang lên, chợt nghe bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô mang theo hưng phấn của đàn sói, liên tiếp kéo dài không dứt.



Trong bầu trời đêm, Miêu Tiêu Bắc không thấy rõ hình dạng của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy đường viền thon dài của thân người hắn, cùng với đầu tóc xù như lông nhím, thêm hai đôi tai nhọn và móng vuốt.



Động đen trong không trung dần dần khép lại, người nọ đột nhiên vói một tay vào trong động, túm một vật gì đó kéo mạnh ra ngoài.



Trong bóng tối, Miêu Tiêu Bắc thấy được đôi mắt của người nọ biến thành đỏ như máu, hắn hé miệng, phát ra tiếng gầm nhẹ, “Dám ám toán ta…”



Rất nhanh, quái vật đen thui trong động với những xúc tu rậm rạp như bạch tuột bị giật ra ngoài. Người nọ nắm đầu và xúc tu của vật nọ, đập một cái vỡ vụn.



Vật nọ phảng phất như những ác ma bị Lam Minh chém trúng trước đây… Vết thương bốc cháy, thiêu đốt sạch sẽ, tan biến như tro khói…



.



Quần ma loạn vũ



Ai nha, tự dưng dạo này mê nghiên cứu về người sói quá XD



________________________