Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 12 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Lang vương không có tiền, bán mình trả nợ đi, mấy tên lợi hại đều là ăn hại



Tiếng sói tru liên tiếp vang lên, từ tiếng tru mang theo chút rung động là có thể nghe ra đàn sói đang hưng phấn.



Lam Minh khẽ cười cười, Lang Vương quả nhiên so với tưởng tượng của hắn trẻ hơn rất nhiều.



Miêu Tiêu Bắc bị tiếng tru kích động của bầy sói khiến cho hơi đau đầu, khẽ nhíu mày.



Lam Minh thấy được, tới gần, vươn tay nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu, một tay giúp cậu ấn ấn huyệt thái dương.



Miêu Tiêu Bắc có chút không thích ứng lắm với cử chỉ mang theo chút thân mật của Lam Minh, nhưng không thể phủ nhận, Lam Minh tới gần thì đầu của cậu không còn đau nữa.



Chợt nghe Lam Minh ngẩng đầu nói với Lang Vương, “An tĩnh chút.”



Lang Vương chậm rãi quay đầu lại, rất nhanh, tiếng sói tru đều ngừng hẳn. Hắn nhảy xuống lan can trước sân thượng, thu hồi hai mắt huyết hồng, cặp mắt biến trở về màu lục, ánh đèn trong phòng khiến cho khuôn mặt hắn trông rõ ràng hơn.



Lang Vương này thực sự trông khá trẻ, cảm giác chỉ mới gần hai mươi tuổi, tướng mạo rất đường hoàng, đặc biệt cái mũi cao thẳng và cái cằm hơi nhọn, sự kết hợp có chút kỳ quái. Nếu như chỉ nhìn riêng cái cằm, sẽ nghĩ đây là một thiếu niên thanh tú. Nhưng nếu như chỉ nhìn vào đôi mắt, lại nghĩ đây là một người trưởng thành có chút hung hãn, nói chung… cả người toát lên cảm giác rất vi diệu, nhưng không thể phủ nhận, hắn cực độ tuấn mỹ. Tướng mạo và đẳng cấp của Ma và Thần hoàn toàn trực tiếp liên quan với nhau, Thần Ma càng cường đại thì càng mỹ lệ, cũng giống như Lam Minh.



Lang Vương đứng trên lan can sân thượng, nhìn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh một lúc, sau đó rất lễ phép đặt một tay trước ngực nhẹ nhàng khom người với cả hai, động tác không ưu nhã bằng Lam Minh, nhưng có chút tùy tiện rất tự nhiên, “Đối với ân cứu mạng của hai người ta xin bày tỏ cảm tạ… Làm ơn sẽ có hồi báo, ta có thể giúp các ngươi làm một việc.”



Lam Minh nhún nhún vai, “Vậy giá cả mà Lang tộc các ngươi đáp ứng Long Tước thì tính sao?”



Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn một cái, Lam Minh xòe tay, “Đùa chút thôi.”



“Lang tộc cũng không có nhiều tiền.” Lang Vương cười cười, “Phỏng chừng giá mà bọn họ đáp ứng các ngươi, tối đa có thể xuất một phần mười… Người sói cũng không tính toán giỏi như Huyết tộc, bất quá ta có thể đi đoạt của Huyết tộc, các ngươi muốn bao nhiêu?”



Lam Minh nhướng mi một cái, “Muốn quỵt hả?”



Lang Vương cũng không tranh biện, chỉ là ngăn trọng tâm câu chuyện lại, “Ta từng nghe nói về ngươi… Các trưởng bối thường nhắc tới, Lang tộc vì có thể cùng ngươi làm bằng hữu mà thường xuyên có thể tự hào. Thân là Thần Ma, nhưng lại làm cái nghề mà Thần Ma không thể dễ dàng tha thứ… Bất quá ngươi tựa hồ so với trong truyền thuyết còn mạnh hơn.”



Lam Minh không nói gì mà chỉ cười cười, tựa hồ ấn tượng đối với chuyện quá khứ không phải rất sâu.



“Ta có thể giúp ngươi làm vài chuyện.” Lang Vương nhếch môi cười, “Ta rất tài giỏi.”



“A… Thật biết khoe khoang.” Bạch Lâu đứng trong phòng, có chút chán ghét bĩu môi. Hắn ghét cẩu, cho nên tự nhiên cũng ghét họ hàng gần của cẩu —— sói.



“Ai đem ngươi vây trong bóng tối?” Lam Minh hỏi.



“Ân?” Lang Vương nghe xong, tựa hồ có chút không giải thích được, nói, “Ta phát hiện một người kỳ quái, muốn tập kích tộc loài của ta, cho nên bèn đi theo hắn… Bị vướng vào cạm bẫy sau đó lại không ra được. Loại Dạ Ma này rất đáng ghét, đen như nhọ nồi phân không rõ phương hướng, hơn nữa bốn vách trơn trượt không dùng lực được, cho nên ta không thể thoát.”



“Kẻ ngươi truy chính là một Đọa Tử Thần?” Lam Minh hỏi.



Lang Vương khẽ nhíu mày, nói “Thứ đó hẳn là ma vật, Thần dù cho bị đọa, ta vẫn có thể phân biệt.”, hắn nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, ngồi xổm trên lan can đối cậu cười, “Vu Sư, ngươi rất có khả năng.”



Miêu Tiêu Bắc cũng không nghĩ chính mình có khả năng, chỉ là tất cả những điều phát sinh ban nãy không thể dùng nguyên lý khoa học để giải thích rõ ràng.



“Nếu ngươi không ra, phỏng chừng tộc loài của ngươi sẽ chết gần hết.” Bạch Lâu tựa bên cửa nói, “Thực đúng là vị vua vô dụng.”



“Hả?” Lang Vương khó hiểu, nhìn nhìn mọi người, hỏi, “Là sao?”



“Có một Đọa Tử Thần truy kích tộc loài của ngươi, hơn nữa gần đây đã chết rất nhiều người sói.” Lam Minh vừa dứt lời, thì thấy Lang Vương biến sắc, hắn đứng lên, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Khi nào muốn ta cống hiến sức lực thì hãy triệu hoán ta… Ta phải đi về gặp lại đồng bạn.” Nói xong, chợt lóe đã biệt tích.



“Không tệ a.” Lam Minh cười gật đầu, “Thù lao trôi theo nước rồi, thật vất vả cứu người về thì người chạy, đúng là quỵt nợ a, quả nhiên là lưu manh chiếm đa số.”



Miêu Tiêu Bắc liếc hắn một cái, nói, “Anh tốn bao nhiêu sức?”
Đi tới bên bàn ăn, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lang Vương một bên, Lang Vương đã ăn no, phi thường thỏa mãn hỏi Lam Minh, “Các ngươi muốn đi núi Lạc Hoán?”



“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Ăn xong sẽ đi.”



“Lang Vương…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, hỏi, “Nghe nói có một phần Vũ Dạ tập ở chỗ cậu?”



“Đó chỉ là tin vịt mà thôi.” Lang Vương nhún nhún vai, nói, “Không biết vì sao lại truyền ra, vì thế đã mang đến cho ta không ít phiền phức… Đúng rồi, gọi Khế Liêu là được, cũng có thể gọi ta là Nha*.”



*(Chữ Liêu có nghĩa là răng nanh, nên gọi là Nha = răng cũng được, ý ảnh là thế -_-)



“Vũ Dạ tập không có ở chỗ ngươi?” Lam Minh hỏi, “Vậy ngươi thực sự muốn lấy Vũ Dạ tập?”



“Đương nhiên, ta cần Vũ Dạ tập và một Vu Sư cường đại.” Khế Liêu nhìn nhìn Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Giúp ta xóa bỏ phong ấn của Huyết tộc trên người.”



Miêu Tiêu Bắc bây giờ mới thấy, tại động mạc cổ của Khế Liêu, có một phù chú màu đỏ cổ quái.



“Nga… Năng lực Huyết tộc bị phong ấn?” Lam Minh cười, “Nếu như giải phóng, hẳn là càng cường đại a.”



“Hấp huyết quỷ vương chết tiệt đối với siêu hỗn huyết như ta có chút phòng bị.” Khế Liêu bất cần đời nói, “Cho nên trước khi chết đã hạ phong ấn này lên ta… Đại khái là sợ ta diệt hết tất cả huyết tộc a.”



Miêu Tiêu Bắc ăn bánh rán, thấy Cổ Lỗ Y trên đầu vai mở to hai mắt nhìn, đã chia bánh rán làm hai nửa, đưa cho nó, nói, “Ăn chậm một chút, ăn quá nhanh không tốt cho cơ thể.”



Cổ Lỗ Y ngồi trên vai cậu, tiếp nhận nửa cái bánh rán, chậm rãi gặm nhai.



“Hả…” Long Tước hơi đố kị nói, “Ta dạy nó đã lâu, bảo nó ăn từ từ mà nó không chịu để ý tới ta, quả nhiên mỹ nhân vẫn có lực ảnh hưởng hơn.”



Lam Minh nhìn nhìn hắn, “Ta nghĩ nó không muốn có siêu cấp nãi ba như ngươi rồi.”



Long Tước vẻ mặt thương cảm, “Bởi vậy mới nói… Ta là một người lao lực đáng thương.”



“Lộ trình đã rõ ràng cả chưa?” Khế Liêu hỏi Long Tước, “Núi Lạc Hoán có rất nhiều Ma tộc, phải cận thận tránh đi.”



“Đại thể đã chuẩn bị xong.” Long Tước gật đầu.



“Ân?”



Lúc này, chợt nghe Bạch Lâu đột nhiên hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nhà hát này có phải nơi các ngươi diễn xuất không? Có dán poster của ngươi này.”



Miêu Tiêu Bắc tiến tới nhìn tờ báo Bạch Lâu đưa qua, phát hiện chính là nhà hát mà mình diễn vũ kịch hai ngày trước, liền gật đầu, nhưng vừa nhìn tiêu đề —— Nhà hát bị thu mua.



“Bị ai thu mua?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, lão Dương thật vất vả mới đàm phán xong chuyện biểu diễn thêm với nhà hát, một khi nhà hát đổi chủ, không biết có ảnh hưởng gì đến diễn xuất hay không.



“Vệ Minh Á?” Lam Minh xem tin tức kia, cười nói, “Chính là cái tên da không tệ kia, đuổi theo ngươi đến chảy nước miếng đó.”



Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thì ra là hắn!



.



.



__________________



Edit: Tiểu Lạc