Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 125 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
“Không phải chứ…” Lam Minh bật cười: “Hắn cứ như vậy dùng yêu cứu rỗi thật à?”
“Anh xem những gì ông ta viết trên di chúc này, quá cực đoan.” Tiêu Bắc nhìn di chúc của người đàn ông nọ, lắc đầu: “Sao lại thành ra như thế này chứ.”
Cảnh Diệu Phong nghiên cứu hiện trường, có chút khó hiểu hỏi nhân viên cảnh sát: “Án tử này, người bị hại chết hung thủ cũng chết, còn gì mà tra ?”
“Đúng vậy.” Tiêu Bắc cũng gật đầu: “Chỉ có thể nói là một hồi bi kịch.”
Cấp dưới lại đưa vài phần tư liệu cho Cảnh Diệu Phong: “Tháng này, loại diệt môn thảm án như vậy đã xảy ra ba vụ.”
“A?” Lúc này, mọi người lập tức lên tinh thần _ thật khả nghi !
“Đều là nguyên nhân này?” Mọi người trăm miệng một lời hỏi.
“A, cũng không phải.” Nhân viên cảnh sát giải thích chi tiết vụ án cho Cảnh Diệu Phong, cũng là ba hồi bi kịch. Một vụ là một cặp đôi muốn chia tay, nữ sinh muốn chia tay nhưng nam sinh không chịu. Cuối cùng nam sinh giết nữ sinh cùng người nhà cô bé, rồi tự sát. Còn một vụ, người nam là con nhà giàu, muốn lấy một cô gái gia cảnh bình thường, cha mẹ cậu ta không chịu, còn tự ý sắp xếp cho cậu ta một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Cậu ta độc chết ba mẹ mình, bỏ trốn cùng người yêu, bị cảnh sát tìm được, cùng nhau tự tử . Cái cuối cùng lại càng kỳ quái hơn. Một nữ sinh mê mẩn một thần tượng trong phim, viết thư cho thần tượng, nhưng thần tượng thì sao có thể hồi âm cho cô chứ? Sau một tháng vẫn không có hồi âm, nữ sinh nản lòng thoái chí, nói là bị phản bội, tự tử vì tình.
“Oa… thanh niên thời nay sao lại cực đoan như vậy?” Lam Minh nhíu mày: “Nhân loại quả nhiên là muốn tuyệt diệt sao? !”
“Cô kỉ.”
Lúc này, Cổ Lỗ Y trong ba lô cách lớp vải kéo Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc bị nó kéo, đau đến nổi da gà, vội vàng mở ba lô ra. Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ chỉ radio đang cầm.
Tiêu Bắc ngẩn người, nghĩ nghĩ, hỏi viên cảnh sát: “Trong nhà hung thủ ba án tử có radio không?”
“Radio?” Nhân viên cảnh sát ngẩn người, lập tức phái người đi tra. Tiêu Bắc còn nhờ hỏi thăm bọn họ có thói quen nghe radio không, cảnh sát cũng đi thăm dò luôn.
Bọn Tiêu Bắc về nhà ngồi chờ tin.
Vào nhà, bọn Bạch Lâu Khế Liêu đều đang ngồi trong đại sảnh.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh vừa mới ngồi xuống, định tỉ mỉ nghiên cứu sơ vụ án một chút, đột nhiên trên lầu truyền đến tiếng động ầm ĩ. Mọi người còn đang buồn bực khó hiểu, chợt nghe Tiếu Hoa gọi to: “Khế Liêu! Mau đến đây, Khế Liêu!”
Khế Liêu kinh ra một thân mồ hôi, sưu một tiếng chạy lên lầu. Tiêu Bắc cùng Lam Minh cũng vọt lên.
Trong phòng là một đống bừa bộn, Tiếu Hoa đang quỳ trên mặt đất, dùng sức đè một con sói con đang liều mạng giãy dụa lại, trên cánh tay anh đầy vết thương. Mấy con sói con khác trốn một bên cũng đều bị thương. Chúng nó giống như bị kinh hãi, nhìn chằm chằm con sói con bị đè lại, ngao ngao khóc to.
“Chuyện gì vậy?” Khế Liêu nhanh chóng chạy qua, ôm lấy con sói con trong tay Tiếu Hoa, thì thấy hai mắt nó đỏ ửng, đang liều mạng giãy dụa. Móng vuốt sắc nhọn quơ lung tung, nhe răng, hung hãn nói không nên lời, như thế mất kiểm soát.
“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc cũng thấy ngạc nhiên. Đám sói con không phải sói hoang mà là tiểu người sói, từ khi mới sống ở đây mọi người đã thấy chúng vô cùng ngoan ngoãn và nhu thuận, hơn nữa nhìn kỹ lại thì răng nó còn chưa dài cơ mà.
“Xảy ra chuyện gì?” Khế Liêu túm cổ sói con, thầy nó ngao ngao không ngừng, bộ dáng thống khổ cũng có chút điên cuồng.
“Anh thật có thể vào?” Tiêu Bắc có chút kinh hỉ, tuy cậu thường hay sử dụng năng lực này, nhưng nói thật, mỗi lần cậu đều rất sợ hãi, đặc biệt là khi dùng ý thức truy tìm ác ma hung ác, hoặc trực tiếp tới hiện trường hung án máu chảy đầm đìa! Lúc này Lam Minh có thể đi vào, chứng tỏ từ nay về sau hắn cũng có thể… Nghĩ tới đây, Tiêu Bắc lắc đầu, từ khi nào thì mình trở nên yếu ớt như vậy? Quá ỷ lại vào Lam Minh, tiểu tử này lại lên mặt cho coi!
“Giọng nói cũng có thể bám theo, chỉ cần tìm được một đầu dây là có thể tìm được cô ta!” Lam Minh cũng không biết suy nghĩ của Tiêu Bắc, nghiêm túc nhắc nhở.
Tiêu Bắc gật đầu, ổn định tâm tình, cẩn thận tìm kiếm.
Giọng nói Tiểu Nguyệt càng không ngừng truyền đến, đột nhiên… trong bóng đêm Tiêu Bắc loáng thoáng thấy được thứ gì đó, một dải lụa mày trắng hơi mờ… dải lụa tựa hồ đang bồng bềnh theo gió, mà tiết tấu và cảm giác phi thường phù hợp với giọng nói của Tiểu Nguyệt.
Tiêu Bắc trước mắt sáng ngời, chụp mạnh lấy: “Thấy rồi!”
Sau đó, cậu có cảm giác mình bị kéo đi, rất nhanh, xuyên qua không khí… men theo giọng nói thoát khỏi không gian hắc ám. Lam Minh vẫn ở bên cạnh, cầm chặt tay cậu đi theo .
Theo sóng điện bay qua nửa thành phố, Tiêu Bắc rốt cục cũng ngừng lại ngoài cửa sổ lầu tám của một toà nhà cao tầng… bên trong đúng là đài phát thanh.
Trong phòng thu âm, một cô gái còn trẻ đang ngồi. Dáng vẻ nhã nhặn, tóc dài xõa vai vô cùng thục nữ, thoạt nhìn có vẻ khá bình thường. Trên tay cô cầm một ít bản thảo, đang thu âm _ đây là Tiểu Nguyệt!
Tiêu Bắc cùng Lam Minh lơ lửng ngoài cửa sổ, nhìn vào phòng phát thanh… dĩ nhiên không ai có thể phát hiện bọn họ, kể cả Tiểu Nguyệt.
Lúc này, đã có điện thoại gọi đến, kết nối, phần lớn đều là vướng mắc chuyện tình cảm, Tiểu Nguyệt cổ vũ bọn họ, cho bọn họ dũng khí đối mặt với tình yêu. Cũng giống như hôm qua, những nhận xét của cô rất khôn ngoan, có thể làm mọi người đang ở trong vướng mắc tìm được hy vọng.
“Cũng không có gì kì lạ.” Tiêu Bắc nhìn Lam Minh bên cạnh, lại một lần nữa cảm khái này thật quá tốt! Tuy có chút ỷ lại Lam Minh, tìm kiếm cảm giác an toàn từ hắn cũng có chút vô ích, nhưng ít nhất cũng không cần phải lo lắng hãi hùng .
“Có thể phải có gì đó kích thì cô ta mới thi chú.” Lam Minh nghĩ tới điểm giống nhau giữa những người chết: “Những người chết đều là chuyện tình yêu bị ngăn cản hoặc là phản bội.”
“Ừh, đúng là có chuyện này!” Tiêu Bắc gật đầu, lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới, giọng nói quen thuộc _ là Hi Tắc Nhĩ.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh lập tức minh bạch, mọi người bên kia cũng đã phát hiện ra, phải kích thích Tiểu Nguyệt thử xem cô ta có biến hoá gì không.
“Tiểu Nguyệt…” Trùng hợp hai ngày nay Hi Tắc Nhĩ đang nghiên cứu một bộ phim, nên diễn rất thật: “Tôi đã yêu một người không nên yêu.”
Tiêu Bắc cùng Lam Minh rùng mình, cái này… không biết là ai biên soạn đây. Bất quá rõ ràng thần sắc Tiểu Nguyệt đã có biến hóa, hai người chui vào phòng để nhìn cho kĩ thì thấy so với vừa rồi Tiểu Nguyệt tựa hồ chăm chú hơn.
“Bạn đã yêu người không nên yêu là sao ?” Tiểu Nguyệt hỏi lại.
“Cô ấy và tôi không môn đăng hộ đối, nhưng chúng tôi thật lòng yêu nhau. Vì sao mọi người xung quanh đều muốn ngăn cản chúng tôi cùng một chỗ?”
Hi Tắc Nhĩ vừa nói, vừa nhìn Cổ Lỗ Y đối diện đang cầm giấy, nhắc lời: “Tôi cảm thấy tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.”
Nội dung cùng lời thoại cẩu huyết này là do Long Tước và Phong Danh Vũ soạn cho.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh để ý thấy… sau khi Hi Tắc Nhĩ nói mấy chữ ‘ sắp chịu không nổi nữa ’ , thần sắc trên mặt Tiểu Nguyệt nháy mắt thay đổi! Vẻ nhu hòa không còn sót lại chút gì, biến thành vẻ dữ tợn nói không nên lời!