Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 126 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Thần sắc trên mặt Tiểu Nguyệt vô cùng dữ tợn, tựa hồ đã chịu kích thích rất lớn.



“Là do câu ‘chịu không nổi nữa’ của Hi Tắc Nhĩ à?” Lam Minh cũng phát giác điểm mấu chốt: “Câu nói đó có gì kì lạ sao?”



“Ưm… ý Hi Tắc Nhĩ là muốn từ bỏ.” Tiêu Bắc cân nhắc cẩn thận: “Có thể… Tiểu Nguyệt đối với chuyện từ bỏ rất mẫn cảm?”



Lam Minh bật cười, cảm thấy nữ nhân này cũng quá mẫn cảm rồi, lắc đầu ý bảo Tiêu Bắc tiếp tục nghe.



“Dùng tình yêu… cứu rỗi.” Biểu tình trên mặt Tiểu Nguyệt phối hợp với câu nói kia quả thật là khiến người khác phải toàn thân nổi da gà. Đến giờ Tiêu Bắc mới hiểu được, nguyên lai một phát thanh viên nói lời chúc phúc nhưng cũng có thể cùng lúc lộ ra thần sắc ác độc như thế.



Tiếng nói vừa dứt, hai người nhìn thấy từ trong miệng Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng thoát ra một đoạn ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, theo đường cửa sổ bay ra ngoài… rồi lao vút về một phương, tốc độ rất nhanh.



Tiêu Bắc cùng Lam Minh liếc nhau, lập tức đuổi theo tia sáng xanh kia. Bay thẳng một đường, cuối cùng tia sáng bay vào văn phòng EX, hướng thẳng về phía Hi Tắc Nhĩ.



Bạch Lâu vung tay chộp lấy ánh sáng màu xanh.



Tia sáng vặn vẹo vài cái, sau đi dần dần yên tĩnh trở lại… kết thành một khối thuỷ tinh nho nhỏ loé lên ánh sáng xanh.



Long Tước cầm một cái lọ có chú văn đến, nghe nói là dùng để giữ ma lực.



Bỏ khối thuỷ tinh vào lọ, đậy nắp, chỉ chốc lát sau vật kia mềm dần, cuối cùng biến thành một làn khói xanh bám lên thành lọ, thoạt nhìn có chút yêu dị.



Lam Minh gật đầu với Hi Tắc Nhĩ, Hi Tắc Nhĩ nhanh chóng phản ứng, liền nói với Tiểu Nguyệt đầu kia: “Tôi hiểu rồi, cám ơn Tiểu Nguyệt.”



Sau đó, cúp điện thoại.



“Trong chú ngữ này chứa rất nhiều ác ý nha!” Bạch Lâu cầm lọ thuỷ tinh quan sát làn khói xanh: “Là chú ngữ làm cho người ta trở nên cực đoan! Còn có độc nữa. Hiện tại có thể khẳng định, những người cực đoan tự tử kia có qua hệ với chú ngữ này của Tiểu Nguyệt! Loại ma chú này rất mạnh, người vô tội nhưng thể chất yếu cũng sẽ bị ảnh hướng, giống như trường hợp của Tiểu Thất vậy. “



Mọi người gật đầu, minh bạch.



“Vậy giờ phải làm sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Tang chứng vật chứng đều đã lấy được, có thể trực tiếp bắt cô ta không?”



“Nhưng Tiểu Nguyệt có vẻ cũng không phải Thần Ma!” Lam Minh không tán thành: “Tôi đã nhìn thấy cô ta, hoàn toàn không giống ác ma hoặc thứ gì khác, thuần túy là một nhân loại.”



“Không sai!” Mọi người cũng đã nghĩ đến điểm này, hơn nữa còn tìm kiếm một hồi vẫn không thể đoán được rốt cục cô ta là thứ gì.



“Cũng không phải là âm ma.” Bạch Lâu lắc đầu: “Hoàn toàn không rõ cô ta là loài nào.”



Nếu là xử quyết một ác ma thì rất dễ, chỉ cần đạp hắn xuống Địa ngục là xong, bởi vì thân là ác ma thì không thể che dấu hành vi phạm tội của mình, chỉ cần làm là sẽ có ghi lại, sẽ bị xử phạt. Nhưng con người thì khác, nếu đã phạm tội thì chỉ có thể chịu xét xử của pháp luật, đây là khác nhau lớn nhất giữa người và ác ma, cũng là chuẩn tắc vận hành cơ bản của hai xã hội. Mặc dù bọn Lam Minh đều là Thần Ma cấp bậc cao nhất nhưng cũng vô pháp thay đổi quy củ, nhất là dùng hình phạt riêng xử tội một người.



“Nhân loại sẽ có linh lực mạnh như vậy sao?” Hi Tắc Nhĩ khó hiểu: “Này là dùng giọng nói hạ chú ngữ, chắc chắn không thể là chuyện nhân loại bình thường có thể làm được, thậm chí ác ma bình thường cũng không thể!”



“Trừ phi…” Long Tước bắt lấy Đao Đao đã có thể tự bay tới bay lui đút sữa, nhỏ giọng nói một câu: “Trừ phi là hỗn huyết.”



Mọi người nhíu mày _ hỗn huyết của nhân loại và Thần Ma sao? Nếu vậy thật thì lại là một bi kịch đó. Tiêu Bắc nhìn Lam Minh… Lam Minh không lên tiếng.




“Trên thế gian này ngưởi có thể phá vỡ tất cả chú ấn chỉ có một, ngươi lại không biết sao?” Long Tước trừng hắn.



Tươi cười trên mặt Lam Minh thu lại: “Là hắn…”



“Ừh!”



“Vì sao hắn không muốn Bắc Bắc thức tỉnh?” Lam Minh hỏi: “Phong ấn Bắc Bắc chẳng khác nào phong ấn chính mình, tư vị bị nhốt cả ngàn năm trong bóng đêm nhất định không dễ chịu gì.”



“Hắn nhất định là có lý do riêng, tóm lại họa phúc khó lường, ngươi chỉ cần hảo hảo chiếu cố Tiêu Bắc là được.” Long Tước vỗ vỗ Lam Minh, ý bảo mình đi xuống trước, Lam Minh hành sự cẩn thận.



Trong phòng, sau khi bôi thuốc mỡ lạnh buốt lên vết thương, Tiêu Bắc mới bớt đau, thở ra một hơi. Cổ Lỗ Y đút vào miệng Tiêu Bắc một miếng chocolate, Tiêu Bắc nhai nhai, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi cậu.



“Không, mà sâu đâu ra vậy nhỉ?” Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói có sâu, vô thức rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ không biết độc hay không.



“Không sao đâu, thứ kia chỉ là cắn hơi đau thôi, không nguy hiểm, chắc là do máu của cậu rất có lực hấp dẫn.” Bạch Lâu theo ý Lam Minh lừa Tiêu Bắc, anh cũng đã nhìn ra là ấn ký thần hôn.



Duy chỉ có Cổ Lỗ Y ngồi một bên nghiêng đầu nhìn mọi người, trong lòng tự nhủ không phải đâu! Nếu có sâu thì nó đã phát hiện rồi giúp Bắc Bắc đuổi đi mới đúng nha.



“Đúng rồi.” Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, duỗi lưng hỏi Bạch Lâu: “Tối qua theo dõi thế nào rồi?”



Bạch Lâu nhớ tới tối qua Cảnh Diệu Phong ở trong xe lại động thủ động cước, nhịn không được đen mặt: “Không có thế nào hết!”



Tiêu Bắc cùng Cổ Lỗ Y liếc nhau thè lưỡi _ đang không vui nha!



“Rất cổ quái.” Bạch Lâu thở dài một cái, nói: “Tối qua từ sau khi Tiểu Nguyệt về đến nhà mãi cho đến hừng đông, đèn trong phòng vẫn sáng. Sáng hôm nay, cô ta ra ngoài mua thức ăn, tinh thần tựa hồ rất tốt. Hiện tại Khế Liêu đổi ca theo dõi, vừa gọi về, nói là sau khi cô ta mua đồ ăn, lại ra ngoài đi dạo phố . “



“Cô ta không mệt à?” Tiêu Bắc hiếu kỳ: “Tinh lực tràn đầy vậy?”



Bạch Lâu nhún vai: “Không biết, lát nữa đến chiều nhóm Hi Tắc Nhĩ sẽ đi thay ca, nếu cô ta còn không ngủ vậy mới là kì lạ !”



Đang nói chuyện, Lam Minh đi vào: “Cảnh Diệu Phong vừa gọi, nói là lại có thảm án tự tử!”



“A? !” Tiêu Bắc kinh ngạc _ không đúng! Tối qua ngoại trừ chúng ta, hẳn là không có ai bị nguyền rủa mới đúng? !



“Là người nghe bị ảnh hưởng đến?” Bạch Lâu hỏi.



Lam Minh lắc đầu: “Cảnh Diệu Phong nói mấy người này không gọi đến Midnight Voice, hơn nữa nhà họ còn không có radio!”



Tiêu Bắc mở to mắt: “Chẳng lẽ chúng ta hoài nghi sai đối tượng rồi sao? Nhưng rõ ràng hôm qua tôi đã thấy chú ngữ thoát ra từ miệng Tiểu Nguyệt mà!”



“Lý do chỉ có một.” Lam Minh mỉm cười: “Sự tình so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn nhiều.”