Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 133 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Trong khu nhà nghỉ có rất nhiều căn nhà nhỏ, Lam Minh còn hớn hở phát hiện một căn nhà trên cây rất có tính sáng tạo, liền lôi kéo Tiêu Bắc muốn vào đó ở.



Trần Vĩ bất đắc dĩ nói căn nhà trên cây đó không phải của nhà mình, Lam Minh tự bỏ tiền ra, hắn muốn ở nhà gỗ đã rất lâu rồi. Cổ Lỗ Y thấy nhà trên cây dĩ nhiên cùng vui vẻ, xung phong vọt vào trước.



Lo lắng đến vấn đề an toàn của Trần Vĩ, mọi người quyết định cậu ta ở tầng dưới nhà trên cây, Lam Minh cùng Tiêu Bắc ở tầng trên.



“A…” Tiêu Bắc vỗ vỗ thân cây to đùng sau lưng sopha giữa phòng khách: “Thật thú vị.”



“Trước kia tôi từng sống trong nhà cây một thời gian dài.” Lam Minh cười cười nhớ lại chuyện cũ, đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc thấy hắn nhắc đến chuyện cũ, hơn nữa khi nói còn nở nụ cười.



Mở laptop lên, Tiêu Bắc liên lạc với mọi người. Nhóm Bạch Lâu sáng mai có thể bay tới, nhóm Khế Liêu thì phải buổi chiều, Long Tước cũng là buổi chiều, Hi Tắc Nhĩ thì phải đợi bọn Tiểu Ái Phong Danh Vũ về, có người trông Đao Đao mới đi được. Sỉ Mị cùng Phong Tiểu Vũ nhanh nhất cũng phải hôm sau mới có thể trở về.



Vì vậy, Lam Minh như nguyện được cùng Tiêu Bắc có một đêm lãng mạn trong căn nhà cây giữa vùng núi rừng thơ mộng.



Trần Vĩ bảo bọn Tiêu Bắc nghỉ ngơi trước, hắn muốn đi hẹn một người già biết rõ chuyện cũ trong thôn để hỏi chuyện, chiều nay sẽ gặp mặt. Buổi trưa, Trần Vĩ đặt thức ăn ở một nhà hàng địa phương giao tận nơi cho hai người.



Đóng cửa lại, Lam Minh cùng Tiêu Bắc thêm cả Cổ Lỗ Y ở trong nhà cây ăn vui vẻ. Lam Minh cảm thấy, ngoại trừ cái bóng đèn nhỏ Cổ Lỗ Y, còn đâu đều rất hoàn mỹ.



Tiêu Bắc ngồi trên một nhánh cây uốn lượn làm thành ghế, đút Cổ Lỗ Y ăn, vẻ khẩn trương vừa rồi bởi chuyện cương thi đã tan thành mây khói, bây giờ còn rất vui vẻ.



“Bắc Bắc.” Lam Minh ngồi xuống cạnh Tiêu Bắc, dời lực chú ý của cậu khỏi người Cổ Lỗ Y, gắp một miếng trứng đưa đến miệng Tiêu Bắc: “Ăn cái này.”



Tiêu Bắc không kịp phản ứng, ngây ngô há miệng ngậm lấy, đến lúc cắn một cái mới phát hiện Lam Minh đang nhìn mình cười hì hì.



“Khụ khụ.” Tiêu Bắc uống trà đem thức ăn bị nghẹn nuốt xuống, cảnh giác nhìn Lam Minh: “Sao anh lại cười quái dị như vậy?”



Lam Minh nhướn mi, thấp giọng nói vào tai Tiêu Bắc: “Cậu đoán, người lớn tuổi nhất trong thôn này là ai?”



Tiêu Bắc sửng sốt, cậu chưa từng gặp người trong thôn làm sao biết ai lớn tuổi nhất, không lẽ Lam Minh có hướng điều tra rồi? Liền nghiêm túc nhìn hắn: “Ai?”



Lam Minh nhấc tay, chỉ chỉ thân cây đại thụ sau lưng Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc sững sờ, đột nhiên tỉnh ngộ: “A!”



Lam Minh thấy Tiêu Bắc hiểu ra, cũng cười: “Biết chưa?”



“Nhưng mà… cây không biết nói chuyện.” Tiêu Bắc quay đầu nhìn cây đại thụ, có thể đỡ được một căn nhà lớn thể này cũng có thể đoán ra cái cây này đã sống bao nhiêu năm, nếu nó thành tinh thì tốt rồi.



“Cậu đừng quên, cậu có thể nói chuyện với tất cả những thứ có sinh mạng thậm chí là không có sinh mạng!” Lam Minh vỗ Tiêu Bắc cổ vũ: “Tôi cảm thấy, chuyện năm đó của lão Vương cũng không quan trọng, quan trọng là …… cái hang động kia rốt cục là cái gì!”



Tiêu Bắc nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, nhất định cây đại thụ này biết!”



Ăn cơm xong, tranh thủ lúc Trần Vĩ còn chưa về, Tiêu Bắc ngồi xổm cạnh cây đại thụ, vươn tay, khẽ vuốt lên thân cây, trong đầu nghĩ… nói chuyện với tôi đi!




Tiêu Bắc gật đầu.



“Cậu xác định chỉ ở đó mới xuất hiện loại tình huống này?” Cảnh Diệu Phong lại hỏi Tiêu Bắc lần nữa.



“Đúng vậy.” Tiêu Bắc gật đầu.



“Tình huống bên chỗ cậu rất giống viễn cổ thi động!” Bạch Lâu hạ giọng nói, “Nếu như có quan hệ với Huyết tộc thì có thể đó là thi động do Huyết tộc tạo ra từ rất lâu về trước!”



“Thi động?” Tiêu Bắc nghi hoặc: “Huyệt động chôn thi thể sao?”



“Bắc Bắc, cậu có thể không biết đoạn lịch sử này!” Bạch Lâu giải thích cho Tiêu Bắc: “Trong lịch sử mấy ngàn năm trước, thời đại lục vẫn còn hoang dã, Huyết tộc đặc biệt cường thịnh! Sau này mới suy yếu dần. “



“Huyết tộc là chỉ Hấp huyết quỷ?”



“Huyết tộc là gọi chung, tóm lại chúng sống rất lâu, lấy máu làm thức ăn!” Cảnh Diệu Phong giúp Bạch Lâu nói tiếp: “Huyết tộc là loài không ngoan và mưu trí, nên chúng thường giả làm nhân loại, trở thành bá chủ một nơi nào đó, sau đó tàn sát nhân loại trong vùng, hơn nữa còn mời những Huyết tộc khác đến cuồng hoan, chia sẻ thức ăn.”



“Di…” Tiêu Bắc nhăn mày: “Kinh tởm!”



“Không sai, nhưng sau đó chúng phải xử lý một lượng lớn thi thể, Huyết tộc là loài thích sạch sẽ, bởi vậy, chúng tìm nơi bí mật, đào một cái động thật sâu!” Bạch Lâu vừa nói, vừa mở bản đồ không biết tìm ở đâu ra cho bọn Tiêu Bắc xem: “Loại hang động này thường có ít thì trăm, nhiều thì vạn, thậm chí có cái còn chứa vài vạn thi thể, những vong linh đó đều bị Huyết tộc hại chết!”



Tiêu Bắc nhíu mày, bắt đầu minh bạch vì sao Lam Minh lại căm ghét Huyết tộc đến vậy, thật sự rất tàn nhẫn.



“Cậu cũng biết đấy, nhiều thi thể như vậy chồng chất cùng một chỗ khó tránh khỏi sẽ xảy ra thi biến! Đặc biệt là thi thể có oán hận.” Bạch Lâu nói: “Bởi vậy xung quanh những nơi này đều có một tầng kết giới của Huyết tộc, làm cho người có linh lực không thể tìm được, như vậy không ai có thể thức tỉnh đội quân xác chết khủng khiếp đó chống lại Huyết tộc !”



Tiêu Bắc nghe đến đây, nhịn không được rùng mìn: “Đội quân xác chết…”



“Các cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Bạch Lâu nghiêm túc nói: “Biết cách tốt nhất để phá kết giới đó là gì không?”



Tiêu Bắc lắc đầu.



“Lửa!”



Bạch Lâu nói xong, Tiêu Bắc lập tức nghĩ đến: “Lão Vương bốc cháy ngã xuống động…”



“Dương Lệ Lệ thân là Hấp huyết quỷ, đi tìm thi động nhất định là có nguyên nhân, nhưng bây giờ tác dụng phong ấn linh lực vẫn còn, thi động cũng không xảy ra biến hóa, chứng tỏ kết giới vẫn còn nguyên vẹn!” Lam Minh suy đoán: “Nhưng kẻ giết Dương Lệ Lệ rốt cục là ai, vì sao sau khi giết một người lại biến mất?”



“Chuyện này nói lên cái gì?” Tiêu Bắc có chút lo lắng.



“Nói lên, có lẽ đã có cương thi leo ra, phong ấn đang dần mất tác dụng!” Bạch Lâu lắc đầu: “Phải tới hiện trường nhìn thử mới có thể kết luận được.”



Tiêu Bắc cùng Lam Minh gật đầu, đồng thời cảm thấy, sự tình trở nên phức tạp rồi.