Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 134 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Tiêu Bắc ngồi trên giường, Cổ Lỗ Y ghé vào đùi cậu, hai người vốn đang dùng máy tính tán ngẫu với bọn Bạch Lâu, đột nhiên Cổ Lỗ Y nổi cơn muốn xem phim, còn là phim Zombie.
Lúc đầu Tiêu Bắc còn có thể tập trung trò chuyện với bọn Bạch Lâu, nhưng sau đó lại phát hiện phim khá hay, liền ôm Cổ Lỗ Y, trùmn chăn xem phim.
Lam Minh thì cứ đứng bên cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn thôn trang chìm trong bóng đêm, tay chống cằm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Trong laptop thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gáo thét cùng gầm nhẹ, hiệu quả âm thanh cũng không tồi.
“Cô!” Cổ Lỗ Y không biết nói gì đó với Tiêu Bắc.
“Ừh.” Tiêu Bắc gật đầu phụ họa: “Cưng đoán rốt cục ai mới là cương thi?”
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y vươn tay chỉ vào màn hình laptop như là đang nói: “Hắn!”
“Người dẫn đường?” Tiêu Bắc lắc đầu: “Anh cảm thấy tay bác sĩ khả nghi hơn!”
Hai người ngươi một câu ta một câu xem phim, Lam Minh ngồi bên cửa sổ lại khẽ nhíu mi.
“A!”
Đùng lúc này phim chuyển cảnh, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con cương thi nhào về phía màn hình, Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y giật mình hét toáng lên.
Lam Minh quay lại nhìn hai người thì thấy một lớn một nhỏ ôm nhau hoảng sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Có gì mà sợ dữ vậy.”
Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cũng không ngẩng đầu, chỉ dán mắt vào màn hình.
Lam Minh đi tới chỗ hai người, ngồi sau lưng Tiêu Bắc… lúc này, tiếng la hét lại vang lên, Lam Minh nhíu mày: “Phim gì vậy, âm thanh cũng thật quá đó.”
Tiêu Bắc sửng sốt, cùng Cổ Lỗ Y nhìn nhau, đâu có ai la hét gì đâu… phim đã đến đoạn cuối, quỷ bị giết hết rồi mà.
Sau đó tiếng hét lại vang lên, Cổ Lỗ Y vươn tay nhấn ‘phím cách’ – tạm dừng. Nhưng kỳ quái là _ video đã ngừng lại, nhưng tiếng la hét vẫn không dừng lại, hơn nữa còn là từ bên ngoài truyền vào.
“Bên ngoài có người!” Tiêu Bắc vội nhìn Lam Minh, Lam Minh đã chạy đến bên cửa sổ, xuyên qua lớp hình nhìn ra ngoài.
Dưới lầu có rất nhiều bóng người đang lay động.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc cũng ôm Cổ Lỗ Y chạy tới, tò mò nhìn ra ngoài: “Tối rồi mà sao còn nhiều người đi ra ngoài vậy?”
“Suỵt!” Lam Minh tắt đèn, kéo Tiêu Bắc qua, nhẹ nhàng bịt miệng mũi cậu lại.
Tiêu Bắc không hiểu: “Sao vậy?”
Lam Minh nhíu mày, thấp giọng nói: “Cậu xem tư thế đi lại của bọn họ kìa.”
Lúc này Tiêu Bắc mới chú ý, tư thế của mọi người đều rất quái dị, giống như tay chân bị gì, gần như kéo chân lết đi, miễn cưỡng mới có thể đi về phía trước.
“Đây là…” Tiêu Bắc tới gần cửa sổ nhìn kĩ lại, cả kinh há to miệng: “Là cương thi!”
Cổ Lỗ Y vội vàng che miệng, bộ phim hồi nãy có nói cương thi có thể cảm giác được hơi thở của con người! Nhưng nghĩ nghĩ, không đúng… nó đâu phải nhân loại, không biết cương thi có ăn thịt rồng không nhỉ.
“Vừa nãy có tiếng hét có phải là do nhìn thấy cương thi không? Có khi nào có người bi tấn công rồi không?” Tiêu Bắc kéo Lam Minh.
Trong mắt Meire Will loé lên lo lắng, làm cho Lam Minh càng xác định, suy đoán của mình chính xác.
“Bọn chúng là ma vật hắc ám giả làm cương thi!” Lam Minh lạnh lùng nói: “Thứ gì thức tỉnh bọn chúng?”
Meire Will khó xử: “Ta cũng không chắc chắn lắm, nên đối với suy đoán của ngươi lực bất tòng tâm.”
“Vậy sao?” Lam Minh không sao cả nở nụ cười: “Hiện tại Huyết tộc đang xuống dốc, một khi thật sự có ngày người bị các ngươi hại đều đến báo thù, Huyết tộc đơn cô thế cô, chỉ sợ các ngươi thật sự sẽ phải vĩnh viễn biến mất trên thế giới.”
Meire Will hít sâu một hơi: “Nhiều năm như vậy rồi mà tính cách của ngươi cũng không thay đổi chút nào, ta còn cho rằng sau khi ngươi sống cùng nhân loại đáng yêu kia sẽ trở nên đáng yêu hơn một chút chứ.”
Lam Minh khoát tay, ý bảo hắn đừng dài dòng, nói điểm chính.
“Thông qua cái chết của Dương Lệ Lệ, ta phát hiện được vài manh mối.” Meire Will nghĩ nghĩ: “Đương nhiên, lấy được manh mối như thế nào là thuộc về cơ mật của Hấp huyết quỷ.”
“Ta không có hứng thú biết bí mật của các ngươi, cô ta chết như thế nào?” Lam Minh hỏi: “Kẻ giết cô ta là ai?”
“Trong di ngôn của cô ta có để lại nguyên do.” Meire Will không nhanh không chậm nói: “Cô ta là bị biến dị phản thần của Huyết tộc giết chết.”
“Biến dị phản thần?” Lam Minh ngạc nhiên: “Là trúng độc hay nguyên nhân khác?”
“Không!” Meire Will sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu: “Là vì sức mạnh! Huyết tộc chân chính không thể bị dược vật cấp thấp khống chế !”
Lam Minh chợt nhớ tới, theo như video Trần Vĩ cung cấp, ngày đó Dương Lệ Lệ quả thật là bị cắn cổ hút máu mà chết, ngoài ra còn chém đầu hấp huyết quỷ. Loại hành vi này rất thông minh, không phải trùng hợp. Chỉ là nếu là Huyết tộc thì sao lại không có thẩm mĩ như vậy? Biến dị…
“Lam Minh.” Meire Will đi vào rừng: “Chuyện này, ngươi đừng để ý tốt hơn.”
“Không quan hệ tới ngươi.” Lam Minh đã hỏi xong những chuyện muốn biết, cũng xoay người đi về.
Lại nghe Meire Will nói tiếp: “Lực lượng đó vô cùng tà ác, hơn nữa còn luôn lảng vảng xung quanh các ngươi, không phải là không có lý do.”
“Cái gì?” Lam Minh ngẩng đầu nhìn hắn, Meire Will mỉm cười: “Những thứ hắc ám luôn bị ánh sáng hấp dẫn, càng tới gần, lại càng là dễ bị hấp thu.”
Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
“Đợi một chút!” Meire Will gọi hắn lại.
Lam Minh khó chịu quay đầu lại, Meire Will mỉm cười đề nghị: “Có muốn hợp tác thử không? “
…
Lúc Tiêu Bắc tỉnh lại, cảm giác có cái gì đó nằng nặng đè lên ngực mình, khó chịu không thở nổi. Mở to mắt, trời đã sáng. Tiêu Bắc nhìn trước ngực, thì ra là thế _ Cổ Lỗ Y đang ngáy khò khò, chả trách lại nặng như vậy.
Tiêu Bắc đột nhiên nhớ ra _ tối hôm qua cậu vốn định cùng ra ngoài với Lam Minh, rồi bị ám toán!
Nhìn khắp nơi thì lại thấy Lam Minh đang ngồi bên bàn, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong cũng đã đến, mọi người đang ăn điểm tâm.
Tiêu Bắc thở dài ngồi dậy, vừa muốn nói chuyện sau lưng lại đột nhiên truyền đến tiếng thăm hỏi ân cần: “Buổi sáng tốt lành!”
Tiêu Bắc giật mình quay đầu lại, miệng há to nửa ngày nói không ra lời. Nếu nhớ không lầm thì thứ đang đứng trước mặt mình vốn là thứ Lam Minh ghét nhất _ Hấp huyết quỷ!