Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 14 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Loài quỷ hèn mọn nhất lịch sử, hành trình ở thế giới mỹ thực buffet, ngôi sao không may



Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu hỏi Bạch Lâu, “Loài quỷ này… Ban ngày cũng đi ra, không sợ dọa người khác sao?”



“Người khác nhìn không thấy đâu!” Bạch Lâu bất đắc dĩ nói, “Ngươi là bởi vì đặc biệt.”



“A?” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, sau đó vội lắc đầu, “Không thể nào, tôi không có công năng này, trước đây chưa từng phát hiện.”



“Chính là mở ra thiên nhãn như trong truyền thuyết sao?” Phong Tiểu Vũ sấn tới hỏi.



Bạch Lâu nhún nhún vai, hỏi Phong Tiểu Vũ, “Ban nãy ngươi có thấy không?”



“Thấy cái gì?” Phong Tiểu Vũ vẻ mặt mờ mịt.







Mọi người đi vào siêu thị, chỉ thấy nhóm Lam Minh chạy tới cửa thoát hiểm, nhóm Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng đuổi theo.



Đại khái do chạy quá nhanh, cho nên túi đeo của Miêu Tiêu Bắc rung xóc lên, lắc lư đánh thức Cổ Lỗ Y, nó bò lên trên, ló đầu nhìn ra bên ngoài, cô kỷ kêu hai tiếng.



Miêu Tiêu Bắc ấn nó vào lại trong túi, nói, “Cổ Lỗ Y, đừng đi ra.”



Cổ Lỗ Y ngoan ngoãn ngồi lại trong túi, ôm một quả táo, rộp rộp ăn.



Miêu Tiêu Bắc bọn họ chạy đến cầu thang thoát hiểm, thì thấy Lam Minh tựa bên cầu thang, hỏi Long Tước, “Tìm được không?”



Long Tước và Khế Liêu, một người xuống dưới cầu thang tìm, một người chạy lên trên tìm.



Bạch Lâu nói, “Thứ đó có thể xuyên tường, chưa thấy ai có thể tìm được hắn.”



Miêu Tiêu Bắc đứng kế bức tường gần cửa, hỏi, “Là hắn quấy rầy Vương Khải Suất sao?”



“Có lẽ là thứ này.” Bạch Lâu gật đầu, “Ban nãy phỏng chừng thấy khu quỷ phù, cho nên bị dọa chạy. Bất quá lá gan của Tị Cư rất nhỏ, ngoại trừ háo sắc và thích đùa dai, cơ bản sẽ không làm chuyện xấu gì, không quá khả năng thoáng cái hại chết nhiều người như vậy chứ?”



Miêu Tiêu Bắc nghe xong gật đầu, nhưng vừa nãy nhìn hình tượng của con quỷ kia… cảm thấy có chút dọa người.



Đang suy nghĩ, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy… có ai đó vỗ mông mình một cái.



“Ách…” Cậu bước tới trước một bước, quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau chỉ là bức tường, cái gì cũng không có.



“Chuyện gì vậy?” Lam Minh đứng cách đó không xa, quay đầu lại nhìn cậu.



“Không… A!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy lên, lại có người vuốt thắt lưng của cậu. Quay phắt lại một cái, chỉ thấy sát tường có một người đang đứng, người nọ một thân đen kịt, hai tròng mắt trắng dã, toét mồm cười. Quỷ dị nhất chính là, phân nửa thân thể của hắn ẩn vào trong tường, phân nửa thân thể đứng bên ngoài, đang giơ một tay, hướng Miêu Tiêu Bắc sờ qua.



Miêu Tiêu Bắc ngốc lăng, Lam Minh phía sau kéo cậu một cái, tiến lên một bước, vật đó lập tức lủi vào bên trong tường.



Khế Liêu giơ tay đến, chỉ chộp được một nhúm bụi, Tị Cư tiến vào trong tường không thấy.



“Ngươi bắt không được đâu.” Bạch Lâu nhìn trời, nói, “Thứ này cái gì cũng không biết, chỉ giỏi chạy.”



Đang nói, Miêu Tiêu Bắc thối lui đến bên kia, nhưng cảm giác, phía sau truyền đến tiếng hồng hộc, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, thì thấy gương mặt đen thui lại từ trong tường lộ ra, hướng cậu nhếch môi cười, “Hắc hắc… Đại~ mỹ~ nhân~”



Nói nói, hắn muốn tiến tới, Miêu Tiêu Bắc cả kinh mở to hai mắt, hô to một tiếng, “Mỹ cái đầu ngươi a!” Vừa theo bản năng đá qua một cước.



“Ngô…”



Tị Cư nọ phỏng chừng cũng là vì lợi hí hửng, từ trong tường lộ ra rất nhiều, cách Miêu Tiêu Bắc cũng quá gần, một cước này, thật đúng là bị Miêu Tiêu Bắc đá trúng, hơn nữa vừa lúc đá trúng chỗ hiểm, đau đến nỗi hắn gập người ai ái kêu ầm lên.



Khế Liêu muốn tiến tới bắt hắn.



Tị Cư nọ vừa thấy không ổn, lại muốn trốn vào tường, lúc này, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm kỳ quái, “Cô kỷ cô kỷ.”



Tị Cư quay đầu lại, thì thấy trước mắt là một con rồng nhỏ, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn vào, trong túi chỉ còn có hai cùi táo, Cổ Lỗ Y không biết từ lúc nào đã bay đến phía sau Tị Cư.



“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc có chút lo lắng, Long Tước phía sau vỗ cậu một cái, ý bảo cậu không cần lo.



Chỉ thấy Cổ Lỗ Y đột nhiên vươn nắm tay nhỏ bé, đưa tới bên mép hà một hơi, sau đó, hướng bản mặt dày cui đen sì của Tị Cư nọ… hung hãn vung mạnh một đấm, “Cô kỷ~~”



Miêu Tiêu Bắc vốn nghĩ nắm tay của Cổ Lỗ Y nhỏ xíu như vậy, đấm trúng chỗ nào cũng sẽ không đau, nhưng khi gương mặt của Tị Cư kia kề vào nắm tay của nó, thì dĩ nhiên liền ‘bị móp’, chỉ nghe hắn “Ngô a~” hét thảm một tiếng.



Thân thể bị một quyền của Cổ Lỗ Y đánh cho bay lên, trực tiếp đập vào phần tường trên đỉnh đầu, sau đó, hắn giống như một quả bóng xì hơi, bật tứ tung vào các bức tường, cuối cùng mới ngã vật xuống… rơi xuống cầu thang, chổng vó bày ra một tạo hình với độ khó cực cao, trợn trắng mắt chỉ còn thiếu sùi bọt mép nữa thôi




Người đầu tiên Miêu Tiêu Bắc nhìn chính là Lam Minh, Lam Minh vội lắc đầu, xoay mặt nhìn Khế Liêu, Khế Liêu cũng lắc đầu, nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu mở to hai mắt, “Quỷ thì làm sao đánh rắm?!”



Tất cả mọi người nhìn Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ, cuối cùng tự giác đem đường nhìn chuyển lên người Phong Tiểu Vũ.



Phong Tiểu Vũ vội xua tay, “Không phải em… A! Em biết rồi!” Nói, nó giơ một ngón tay chỉ Domi, “Là Domi!”







Domi ngốc nghếch vẫy đuôi.



“Là từ nơi này vọng lại.” Miêu Tiêu Bắc vươn tay chỉ chỉ Cổ Lỗ Y trong túi, vừa có chút lo lắng hỏi, “Cổ Lỗ Y, ngươi làm sao vậy?”



Chỉ thấy Cổ Lỗ Y mặt đỏ bừng, hai tay nắm thành quyền, đang ngồi chồm hổm, không biết đang hí hoáy làm gì, trong miệng phát sinh tiếng “Ngô ngô ngô”.



“A!” Long Tước đột nhiên kêu một tiếng, vẻ mặt vui mừng kinh ngạc.



Song song, thì thấy Cổ Lỗ Y “Hô” thở phào một cái… Từ trong thí thí(khó nói quá, =///=), rơi ra một viên cầu nhỏ màu trắng, tròn vo, lúc vừa rơi xuống tựa hồ là mềm, rất nhanh, liền cứng lại, tròn vo tròn vo còn mang theo huỳnh quang màu lam.



“Woa!” Phong Tiểu Vũ vỗ tay, “Dĩ nhiên lại đẻ trứng!”



Cổ Lỗ Y vẻ mặt ngượng ngùng bụm mặt chui vào trong góc.



Miêu Tiêu Bắc vươn tay cầm lấy, chỉ thấy vật này rắn chắc, như là một viên đá.



“Sao lại là trứng được.” Lam Minh nói, “Nó là đực!”



“Đây là chất thải của rồng.” Một câu nói của Long Tước, Miêu Tiêu Bắc buông tay, may mà Long Tước nhanh tay đón lấy, đặt vào trong tay Miêu Tiêu Bắc, nói, “Đây chính là hi thế trân bảo, rồng chỉ trong tình huống hạnh phúc vui vẻ mới có thể tiện tiện, có vài con cả đời cũng không tiện tiện một lần.”



“Cái này tựa hồ có dược hiệu phải không?” Khế Liêu hỏi.



“Ừ!” Long Tước gật đầu, “Lúc gặp nguy nan, thứ này có thể giữ mạng và giải độc, phi thường hữu dụng, buối tối còn có thể làm dạ quang châu.”



“Nga? Thật hữu dụng a.” Phong Tiểu Vũ cầm lấy dạ quang châu nhìn nhìn, vừa chọt chọt Cổ Lỗ Y.



Mà Miêu Tiêu Bắc thì lại khẽ cau mày, nhìn chằm chằm Cổ Lỗ Y.



“Chuyện gì vậy?” Long Tước hỏi, “Mất hứng?”



Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Cái kia… Tiện tiện ra cứng như vậy, không lo chứ, có cần ăn cái gì nhuận tràng hay không?”







Bạch Lâu và Long Tước đều đen mặt, nhưng Lam Minh, Khế Liêu, Phong Tiểu Vũ thì lại đấm bàn cười ha ha, “Ngươi hảo hài hước! Hảo hài hước a!”



Miêu Tiêu Bắc thở dài, từ phản ứng cười khẩy của cậu mà xem, ba người này đều là cùng một loại.



Thu hồi viên dạ quang châu kia, Miêu Tiêu Bắc lại cho Cổ Lỗ Y hai quả chuối, mong muốn cải thiện tình huống khi nó tiện tiện phải vượt qua, vừa gọi người bán hàng tính tiền.



Lúc này, chỉ thấy bên màn hình lớn, đang phát sóng một chương trình trực tiếp.



“Di?” Phong Tiểu Vũ chỉ vào màn hình, “Đó không phải Vương Khải Suất sao?”



“Là phát ngôn về đợt quảng cáo mắt kính hàng hiệu a.” Bạch Lâu cầm ly nước chanh ừng ực uống.



“Đó là Vệ Minh Á!” Miêu Tiêu Bắc thấy được Vệ Minh Á, chỉ cho Long Tước và Khế Liêu nhìn.



Hình ảnh sau đó, là Vệ Minh Á và Vương Khải Suất cùng nhau chụp ảnh, tiếp thu phỏng vấn của ký giả.



“Rất nóng à?” Phong Tiểu Vũ khó hiểu hỏi, “Vì sao Vương Khải Suất ra nhiều mồ hôi như vậy a?”



“Hắn phỏng chừng không phải nóng.” Lam Minh nhàn nhạt cười, “Là bị dọa!”



Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Vương Khải Suất vẻ mặt kinh hoàng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, mà Vệ Minh Á bên cạnh thì cười giúp hắn hòa giải, “Hôm nay Khải Suất bị bệnh nhưng vẫn tham gia, mọi người vui lòng thông cảm.” Chỉ là, nụ cười này khiến người khác có cảm giác, âm trầm không nói nên lời.



.



.



____________________