Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 15 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Ma vật rục rịch, thu hoạch của hủ nữ cực mạnh, người mang siêu linh lực



Từ nét mặt của Vương Khải Suất nhìn ra được, hắn tựa hồ đã cảm giác được nguy hiểm bên trong.



“Rất có thể hắn đã biết được thân phận của Vệ Minh Á.” Long Tước nói, “Nếu không sẽ không đến mức bị dọa thành như vậy.”



“Phỏng chừng là hiện hình rồi.” Bạch Lâu đột nhiên nói.



Tất cả mọi người khó hiểu nhìn hắn, “Hiện hình?”



“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, nói, “Phù chú mà ta cho hắn là khu quỷ phù, có linh lực khá mỏng.”



“Linh lực là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.



“Linh lực là một loại lực lượng sạch sẽ, có năng lực tinh lọc.” Long Tước nói, “Không chỉ thần thánh có, ma vật cao cấp cũng có, nhân loại có vài người cũng có, đó là một loại lực lượng mỹ lệ, có thể đối kháng với tà lực dơ bẩn.”



“Linh lực và tà lực à.” Phong Tiểu Vũ vuốt cằm, có vài phần tán thán gật đầu, “Nghe có vẻ thật là lợi hại nga.”



“Đặc điểm lớn nhất của linh lực là có thể thấy được thứ mà tà lực đang che giấu.” Bạch Lâu nói, “Chúng ta qua màn hình TV thì chỉ thấy được vẻ ngoài, chỉ có người chân chính tiếp xúc với hắn, nếu như có linh lực rất mạnh, có thể thấy rõ diện mục thực sự của hắn…” Nói, ngước mắt nhìn Lam Minh, “Ngươi đã gặp rồi, cho nên mới nói ‘da không tệ’ đúng không?”



Lam Minh nhoẻn miệng cười, nói, “Nếu Vương Khải Suất thực sự bởi vì đeo phù chú có linh lực kia mà nhìn thấy diện mục thực sự của lớp da mà Vệ Minh Á đang khoác, không trực tiếp bị hù chết giấc, đã là rất gan dạ rồi.”



“Dọa người như vậy a?” Phong Tiểu Vũ có chút sợ.



Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, hỏi, “Vậy… Làm sao bây giờ? Cứ để mặc, Vương Khải Suất có thể sẽ bị ăn tươi?”



Long Tước đứng lên nói, “Như vậy sao được? Hắn chết ta đi đòi tiền ai?” Nói xong, vươn tay túm áo Lam Minh đem người lôi đi, “Được rồi, ăn nhiều như vậy, hoạt động một chút đi!”



Lam Minh bất đắc dĩ bị lôi đi, mọi người cũng đứng dậy xuống lầu, Miêu Tiêu Bắc thở dài, trả tiền…



“Một bữa ăn ở khu ẩm thực tốn hết một nghìn à?!” Mọi người vừa xuống dưới lầu, chợt nghe tiếng gầm gừ của Miêu Tiêu Bắc, vội tiến vào trong xe.







Chạy xe tới hiện trường nơi Vương Khải Suất tham gia hoạt động.



Miêu Tiêu Bắc tâm tình đã bình phục một chút, nhưng nhớ lại vẫn có chút đau lòng.



Phong Tiểu Vũ ở một bên an ủi cậu, “Bắc Bắc, anh xem, Cổ Lỗ Y không phải tiện tiện ra một hạt châu rất đáng giá sao?”



“Đúng vậy.” Long Tước gật đầu nói, “Hạt châu này của Cổ Lỗ Y, ngoài chợ đêm ít nhất bán được mấy triệu đô la.”



Lam Minh và Khế Liêu ngẩng mặt lên, nỗ lực đem mấy triệu đô la đổi thành thức ăn… Bất đắc dĩ, hai người đều dốt toán học.



“Tôi sẽ không bán.” Miêu Tiêu Bắc thật cẩn thận thu hồi lại hạt châu, nói, “Đây là của Cổ Lỗ Y, phải để dành cho nó, khi nó trưởng thành muốn buôn bán có thể làm tiền vốn, cưới vợ có thể mua nhà, 2012 còn có thể mua vé tàu.”







Tất cả mọi người hết muốn nói gì, Miêu Tiêu Bắc thật sự xem Cổ Lỗ Y như con ruột mà nuôi à?



“Có đúng hay không Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc gác chân, bế Cổ Lỗ Y ra đặt lên đùi, lấy tay chọt chọt cằm nó.



Cổ Lỗ Y ôm cổ tay của Miêu Tiêu Bắc, cọ tới cọ lui, trong miệng cô cô kỷ kỷ kêu liên tục, vô cùng thân mật.



Long Tước nắm tay chống cằm, cười nói, “Cứ tiếp tục theo chiều hướng này, phỏng chừng có thể thường xuyên tiện tiện ra hạt châu.”



Miêu Tiêu Bắc nựng nựng má Cổ Lỗ Y, cười tủm tỉm nói với Long Tước, “Nếu như tiếp tục tiện tiện, thì bán đi để mua thức ăn cho các rồng con khác.”



Long Tước mỉm cười gật đầu liếc mắt nhìn Lam Minh, thấp giọng nói, “Cậu ta thật đáng yêu.”
“Khiêng lên sofa để hắn ngủ đi.” Long Tước nói, “Như vậy cũng tốt, một hồi đỡ bị hắn vướng chân.”



Khế Liêu giơ tay nắm áo Vương Khải Suất, ném hắn lên trên sofa.



Nhưng đang khi mọi người chuẩn bị ngồi xuống thương lượng một chút, đột nhiên nghe được ngoài cửa phòng khách vang lên tiếng chìa khóa leng keng.



Tất cả mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy cửa mở ra, một mỹ nữ mặc một thân hồng y gọn gàng kéo một cái vali da hùng hùng hổ hổ đi đến, “Mẹ nó, dám làm cho ta xấu mặt, cái thằng Vương gì đó chết chắc rồi, bà đây không đem ngươi ném cho một đám siêu cấp quỷ súc S thì không tha đâu!”



Cô vừa nói vừa vào cửa, ngẩng đầu…



“A?” Phong Tiểu Vũ giật mình nói, “Chị về rồi hả?”



“Ách… Danh Vũ.” Miêu Tiêu Bắc có chút xấu hổ nhìn nhìn Phong Tiểu Vũ, “Sao lại về lúc này?”



Phong Tiểu Vũ nhún nhún vai.



Long Tước cảm thấy tự tiện vào nhà người khác như vậy có chút xấu hổ, đang định khách khí vài câu, đã thấy Phong Danh Vũ đột nhiên một cước đá lật vali, lao tới nhéo hai lỗ tai Phong Tiểu Vũ, “Phong Tiểu Vũ! Thằng nhóc chết tiệt!”



“Ai nha…” Phong Tiểu Vũ ai ái la lên.



Tất cả mọi người thối lui sang một bên, sao người chị này lại bưu hãn như vậy?



“Cục cưng a!” Phong Danh Vũ sau khi nhéo Phong Tiểu Vũ một hồi, đột nhiên ôm chầm lấy nó bắt đầu hôn, “Sao cưng ngoan như vậy a! Chị hai yêu cưng muốn chết luôn!”



Tất cả mọi người có chút không phản ứng kịp.



Đồng thời, chỉ thấy Phong Danh Vũ ngoảnh mặt lại, trên mặt vẫn cười toe toét, đánh giá từng người từng người một, hạnh phúc nói, “Thật nhiều cực phẩm mỹ nam a!”



“Ách… Chị.” Phong Tiểu Vũ giật giật tay áo Phong Danh Vũ, định nhắc nhở cô b́nh tĩnh một chút, nhưng Phong Danh Vũ đã tiến đến bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, vươn tay khoác lên vai cậu nói, “Tiêu Bắc, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng thụ!”



Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ, dạo gần đây luyện vũ đạo nên đang kiểm soát khẩu phần (Nhĩ Nhã: tự động đem thụ[shou]chuyển thành gầy[shòu]).



“Đúng vậy.” Lúc này, Lam Minh không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở phía sau Miêu Tiêu Bắc, vươn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm gọn thắt lưng cậu, dùng thanh âm trầm thấp, biếng nhác, mà lại khêu gợi nói, “Ngươi càng ngày càng thụ, khiến lòng ta rối bời vô hạn a.”







Sau một lát.



“Chị!” Phong Tiểu Vũ vội chạy lên đỡ được Phong Danh Vũ đã ngã xuống, “Chị sao rồi!”



“Chảy máu mũi kìa.” Bạch Lâu đi tới xem, “Có phải bị sốt hay không a?”



“Có cần gọi xe cứu thương không?” Long Tước hỏi.



“Mang ly nước qua đây nha.” Phong Tiểu Vũ vừa ấn vào nhân trung(vùng lõm giữa mũi và miệng)của Phong Danh Vũ, vừa hô, “Ai nha, đây là bị manh, không phải bệnh!”



Một lát, Phong Danh Vũ mới chậm rãi mở mắt, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, “Cuộc đời thật tươi đẹp làm sao…”



“Hô…” Miêu Tiêu Bắc thở dài một hơi, đỡ trán, Lam Minh một bên thì cười ha ha, “Thật thú vị a!”



.



.



__________________



Edit: Tiểu Lạc