Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 16 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Chị hai uy vũ, hẹn gặp con mang và thủ đoạn hữu hiệu để đối phó hủ nữ
Sau khi Phong Danh Vũ thức tỉnh, bắt đầu nhìn chằm chằm mọi người cười khúc khích, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Chị, bọn họ không phải người nga.” Phong Tiểu Vũ nhắc nhở.
“Ừ.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Không hề gì, đủ manh là được.”
“Khế Liêu là người sói.”
“Nga? Thật mạnh mẽ.”
“Long Tước là rồng đó nha.”
“Nga? Trời sắp đặt thật hay.”
“Bạch Lâu là quỷ nga!”
“A hay! Cực phẩm!”
“Lam Minh là…”
“Là cái gì cũng được… Vô địch công!”
“Bắc Bắc là…”
“Cực phẩm nữ vương thụ, yêu chết đi được! Phải trói lại!”
“Chị! Chị nghĩ lung tung cái gì vậy a?” Phong Tiểu Vũ túm cánh tay của cô lắc a lắc.
“Ừ.” Phong Danh Vũ nhéo nhéo cằm Phong Tiểu Vũ, “Ngoan, cưng là ngốc tự nhiên tiểu bạch.”
“Em mới không phải!” Phong Tiểu Vũ kháng nghị.
“Ừ ừ.” Phong Danh Vũ vỗ vai an ủi nó, “Tiểu thụ mà không muốn phản công thì không phải hảo tiểu thụ, chị hai hiểu mà.”
“Ngươi nghe được chúng ta không phải người, hình như cũng không giật mình.” Long Tước hỏi Phong Danh Vũ.
Phong Danh Vũ nhún nhún vai, “Này thì có sao, tôi có thể thấy được những thứ kỳ quái, cũng thường có sinh vật bất minh đến nơi này làm khách, mỹ nam thì lưu lại, sửu nam thì đuổi đi.”
“Vậy nữ nhân thì sao?” Phong Tiểu Vũ khờ dại hỏi.
Phong Danh Vũ chớp chớp mắt mấy cái, “Bồi dưỡng thành chiến hữu, cùng chung tài nguyên, muốn hủ cùng nhau hủ.”
…
“Quả nhiên là một người có linh lực cực mạnh.” Bạch Lâu nói.
“Các người chuẩn bị ghép thành đôi như thế nào a?” Phong Danh Vũ hiển nhiên càng quan tâm vấn đề này, “Ngô… Tiểu Vũ a, cục cưng, cưng xem bọn họ ai xứng với Tiếu Hoa?”
Phong Tiểu Vũ hít một ngụm khí lạnh, “Chị ngay cả anh rể chuẩn cũng chịu bỏ qua?”
“Chuẩn cái đầu mi, anh ta ‘ở đợ’ cho bà!” Phong Danh Vũ đè Phong Tiểu Vũ lại, “Mi chờ đi, năm nay nhất định đem mi gả ra ngoài! Hai mươi rồi mà vẫn còn non, thật hết nói!”
“Ai nha!” Phong Tiểu Vũ bị Phong Danh Vũ ấn lên sofa, dốc sức vùng vẫy, “Bắc Bắc, anh cứu mạng a!”
Miêu Tiêu Bắc đương nhiên có thể xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, chỗ nào dám đi cứu Phong Tiểu Vũ a.
“Gâu gâu.” Lúc này, Domi đi tới, hướng Phong Danh Vũ vẫy đuôi.
“Domi!” Phong Danh Vũ ném Phong Tiểu Vũ, bổ nhào tới ôm Domi, “Chừng nào cưng mới thức tỉnh a, tỉnh nhanh lên mau đem Tiểu Vũ ăn tươi đi, chị đợi không nổi!”
Tất cả mọi người kinh hãi.
Miêu Tiêu Bắc hỏi cô, “Cậu biết Domi là ai?”
“Đương nhiên biết a.” Phong Danh Vũ nói, “Đã bảo tôi có thể thấy được.”
“Cậuđangởđâu?”VệMinhÁhỏi,“Bỏđối tác mà chạy nhưvậy sao, cậu còn cóđạođức nghềnghiệp không?”
Long Tước nhướng mi một cái, con Mang này giả rất giống.
“Bây giờtôiđang nói chuyện vớiđối tác, cậu lập tứcđến xin lỗi người ta, trừphi cậu không muốn tiếp tục làm việc.”VệMinhÁuy hiếp.
Long Tước nhìn nhìn Lam Minh, Lam Minh gật đầu.
Long Tước liền hỏi rõ địa chỉ, đáp ứng lập tức đến.
Cúp điện thoại, Long Tước nhìn Lam Minh, “Đêm nay sẽ giải quyết hắn.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Tiếu Hoa cũng vang lên.
Lấy ra vừa nhìn… Cũng là Vệ Minh Á.
Miêu Tiêu Bắc thấy Tiếu Hoa có chút khó hiểu nhìn mọi người, bèn nói, “Bắt máy đi, để xem hắn muốn làm gì.”
Tiếu Hoa đành phải bắt điện thoại, “Uy?”
“Ngài Tiếu, tối nay córảnh không?”VệMinhÁhỏi,“Chúng ta bàn bạc một chút vềvấnđềbồi thường hoạtđộng hôm nayđược không?”
“Hmm… Khi nào?” Tiếu Hoa nhìn đồng hồ đeo tay.
“Nửa tiếng sauđược không?”Vệ Minh Á nói, báo địa chỉ của một nhà hàng.
“Được.” Tiếu Hoa cúp điện thoại, đối chiếu địa chỉ với Long Tước —— Như nhau.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, con Mang này ham muốn không nhỏ a đêm nay chẳng lẽ muốn ăn tươi hai người?
Khế Liêu nhướng mi, “Đây là một cơ hội tốt, trực tiếp xử lý hắn.”
“Mau chóng giải quyết đi.” Lam Minh đứng dậy, “Nhìn chướng quá.”
“Hừm hừm.” Phong Danh Vũ đột nhiên tiến tới, lôi kéo Lam Minh, cười hỏi, “Biết lái xe không?”
Lam Minh nhìn nhìn cô, nói, “Ta có thể học.”
“Ừ, tiểu công chính là phải có tinh thần thực hành a… Đến ga ra của tôi đi.” Nói, cô dẫn mọi người xuống ga ra.
.
Mở đèn ga ra lên, Phong Danh Vũ chỉ chỉ một chiếc xe Jeep, nói với Lam Minh, “Chiếc này khá hợp với anh.”
Lam Minh nhướng mi một cái, ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức.
“Quên đi.” Miêu Tiêu Bắc vội ngăn cản Lam Minh, “Bầu trời sẽ không rơi bánh có nhân xuống đâu, sẽ thất thân đó!”
Lam Minh nghe xong, mỉm cười, ôm chầm Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ta thật sự không ngại trao thân cho ngươi!”
“Nga a…” Phong Danh Vũ một bên nắm cánh tay Phong Tiểu Vũ cọ tới cọ lui, “Manh quá manh quá, xe tặng cho anh!” Nói xong, đem chìa khóa nhét vào tay Lam Minh.
Lam Minh cầm cái chìa khóa, hướng Miêu Tiêu Bắc nhướng mi một cái, “Ăn cơm chùa cũng phải có kỹ xảo, cái này danh từ chuyên nghiệp gọi là bán hủ.”
Miêu Tiêu Bắc thật sự muốn đập đầu vào tường.
.
.
_____________________
________________________