Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 17 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Mang ma đại chiến, Vạn Ma động mở ra, khúc nhạc dạo của bóng đêm



Thần ma lợi hại ở chỗ học tập rất nhanh, Lam Minh sau mười phút nhìn Miêu Tiêu Bắc lái xe đã cưỡng đoạt lấy vị trí cầm lái.



Mọi người chia nhau đi trên ba chiếc xe.



Vương Khải Suất bởi vì hiện nay còn đang hôn mê bất tỉnh, cho nên không có đến.



Tiếu Hoa và Khế Liêu một chiếc xe, Khế Liêu lần này phụ trách bảo vệ anh, về phần vì sao lại phân chia như vậy, là do Phong Danh Vũ sắp đặt, nói cho văn vẻ là —— Vệ sĩ.



Long Tước lái chiếc xe của Miêu Tiêu Bắc, chở Bạch Lâu, Phong Tiểu Vũ và Domi, người trên chiếc xe này chỉ cần giám thị, cũng không gánh nhiều việc lắm. Bởi v́ Phong Tiểu Vũ và Bạch Lâu cơ bản gặp phải chuyện gì cũng chỉ oa oa kêu to, đương nhiên, Domi thì sủa gâu gâu.



Trong xe của Lam Minh thì chở Miêu Tiêu Bắc và Phong Danh Vũ, cô nàng hâm hâm đang ngồi ghế sau hào hứng cầm DV quay chụp.



Miêu Tiêu Bắc liên tục bất đắc dĩ nhìn cô, hỏi, “Cậu đang quay cái gì vậy a?”



“Phim tài liệu a.” Phong Danh Vũ chăm chú nói.



“Ghi lại cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi.



“Hắc hắc hắc.” Phong Danh Vũ cười nguy hiểm, nói, “Lương thực tinh thần của tôi! Không được phản kháng!”



Miêu Tiêu Bắc bó tay.



Lam Minh cũng mặc kệ, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Lát nữa sau khi bắt được con Mang kia, ngươi tra một chút về lai lịch của nó.”



“Tra thế nào?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.



“Thì giống như lần trước đó, tưởng tượng trong óc là được!” Lam Minh nói, “Nhìn con Mang đó, sau đó tưởng tượng hắn đến từ đâu, làm sao tới đây, đem hình ảnh chiếu ra trước mặt chúng ta là xong.”



“Thần kỳ như thế a?” Phong Danh Vũ vẻ mặt kinh ngạc, “Tiêu Bắc quả nhiên không phải người bình thường sao?”



“Ngươi có thể từ trên người Bắc Bắc thấy được cái gì?” Lam Minh hỏi Phong Danh Vũ.



“Hắc hắc… Tôi thích cách gọi Bắc Bắc này da, nhất là được anh gọi.” Phong Danh Vũ hạnh phúc tựa vào lưng ghế cọ tới cọ lui.



“Có thể thấy được sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi cô.



“Có thể a.” Phong Danh Vũ gật đầu, “Chẳng qua cũng không thường xuyên, đôi khi tôi thấy trong cậu có hình bóng một anh chàng rất rất đẹp trai… Có điều đó chỉ là thỉnh thoảng thoáng qua, có thể thấy cậu giống như thay đổi trang phục, tướng mạo vẫn không thay đổi, chỉ là so với hiện tại tinh xảo hơn một chút.”



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.



“Ta nghĩ vẫn là hiện tại đáng yêu hơn.” Lam Minh nói, tiến tới muốn hôn, Miêu Tiêu Bắc đè mặt hắn lại, “Anh tập trung lái xe đi!”



Lam Minh nhướng mi một cái đột nhiên buông tay lái… Xe lạng một đường hình chữ S trên đường.



Miêu Tiêu Bắc cả kinh nhảy bật lên, cũng may bây giờ trời đã tối, đoạn đường này lại khá hẻo lánh không có xe khác chạy qua. Miêu Tiêu Bắc cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã tới cực hạn rồi, thật sự muốn đập cho Lam Minh một trận, mà Phong Danh Vũ thì đang ở phía sau cọ cọ lăn lăn, “Bắt đầu khi dễ rồi! Dốc hết sức khi dễ đi!”



Lam Minh đối Miêu Tiêu Bắc nhíu nhíu khóe miệng.



Miêu Tiêu Bắc nắm tay đỡ trán tựa bên cửa sổ, trong ngực liên tục vang lên câu hỏi —— Vì sao a? Vì sao chỉ trong một đêm thế giới này đã trở nên bất bình thường như vậy?!



.



Xe chậm rãi chạy tới cửa tiệm cà phê mà Vệ Minh Á hẹn.



Long Tước nhíu mày, “Xung quanh nơi này rất hoang vu.”



“Thằng cha này ngay từ đầu đã chẳng tốt lành gì rồi.” Bạch Lâu nói, “Nếu không thì sao lại sắp đặt ngay tại nơi này chứ.”



Lúc này, có vài nhân viên phục vụ từ cửa đi ra, có vẻ như là nhân viên chuyên lo khâu đón khách rời xe.



“Nha!” Phong Danh Vũ vội ôm lưng ghế của Lam Minh, “Không phải người nha!”




(Vừa ăn cơm vừa edit mà làm tới câu này thấy mắc ói quá -_-)



.



Con Mang kia sau khi trút bỏ lớp da người, phóng ra khỏi quán cà phê, nhảy lên nóc nhà hốt hoảng muốn chạy trốn.



Lam Minh đuổi theo, cười với hắn, con Mang đó khá là hung hãn, há to miệng bổ nhào về phía Lam Minh, Lam Minh nhíu mày, “Mồm ngươi thối quá!”



Mang hơi sửng sốt, Lam Minh lại vươn tay, vọc vào miệng nó. Mang muốn khép miệng lại, nhưng hàm răng sắc nhọn cắn vào cánh tay Lam Minh thì như cắn phải gang thép, phát ra tiếng răng rắc… Hàm răng nát vụn.



“Hàm răng này là giả?” Lam Minh cười ác ý, “Ai làm cho ngươi vậy? Dỏm quá đó!” Nói xong, sắc mặt hắn lạnh đi, kéo lấy đầu lưỡi Mang, túm giật ra bên ngoài.(= =ll)



“Ngao…” Đau đớn dữ dội khiến Mang quằn quại lăn từ trên nóc nhà xuống, ngã ra đất.



Lam Minh thả người nhảy xuống, nhấc chân đạp lên con Mang đang lăn lộn kia, ngoắc Miêu Tiêu Bắc.



Miêu Tiêu Bắc mở cửa xe chạy ra.



Lúc này, Khế Liêu cũng đem những người bị ma hóa đá ra khỏi quán cà phê, kéo Tiếu Hoa đang ngốc lăng đi ra.



Tất cả mọi người xuống xe.



Miêu Tiêu Bắc chạy tới bên cạnh Lam Minh.



Lam Minh vươn tay cầm ma đao nói với Miêu Tiêu Bắc, “Mau lên!”



Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn con Mang ghê tởm kia, bắt đầu tưởng tượng… Hắn đến từ đâu, đem hình ảnh này phơi bày ra đi.



Sau khi cố sức tập trung tinh thần một hồi, tại giữa không trung, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.



Hình ảnh đó là cảnh trong một khu rừng âm u, một người khoác chiếc áo choàng đen cầm trên tay một ngọn đèn mờ nhạt đi tới trước một sơn động, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ, đem máu đỏ bên trong đổ xuống cửa động. Sau đó, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cầm chiếc đèn trong tay ném về phía cửa động…



“Oanh” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.



Nương theo ánh lửa, mọi người thấy được bên trong sơn động, có một mặt tường đắp bằng xương khô… Bị những lưỡi lửa thiêu đốt, những bộ xương khô dần dần biến đổi thành màu đen, đồng thời, có vô sô quả cầu lửa đỏ rực từ trong miệng xương khô bắn ra… Bay lên không, phóng vụt về phía xa xôi.



Miêu Tiêu Bắc hoàn toàn không rõ điều này có hàm ý gì, nhưng Long Tước bọn họ tựa hồ rất rõ ràng, đều nhíu mày.



Lam Minh lạnh lùng cười, giơ đao lên, “Thì ra là thế.” Nói xong, một đao hướng về phía trái tim Mang.



Ngực của con Mang nọ lập tức xuất hiện ngọn lửa đỏ, sau đó thân thể cháy khô, biến thành tro tàn.



Long Tước thấy con Mang đã chết rồi, có chút lo lắng hỏi Lam Minh, “Người áo đen đó là ai?”



Lam Minh khẽ lắc đầu, nói, “Có thể mở ra Vạn Ma động, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.”



“Vạn Ma động là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu hỏi Lam Minh.



Lam Minh xoay mặt nhìn nhìn cậu, vươn tay nhẹ nhàng sửa lại tóc rối của cậu, “Thân ái à, ngươi chưa nghe qua sao?”



Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Phong Danh Vũ hưng phấn đến tóc đều dựng thẳng cả rồi.



“Nghe cái gì?” Miêu Tiêu Bắc vẫn chưa hiểu.



“Khúc dạo đầu của bóng đêm.” Lam Minh cười cười, nựng nựng cằm cậu, “Ngươi không phải vũ giả sao? Có cần bạn nhảy không?”



.



.



________________________