Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 18 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Chia phòng theo CP, thân phận thần bí của Lam Minh
Trên đường chạy xe về biệt thự, Phong Danh Vũ ngồi ở ghế sau xem DV mà cô vừa quay được, nghĩ đến nếu như khéo cẳt nối thì hoàn toàn có thể làm một bộ phim khoa học viễn tưởng đem trình chiếu. Đương nhiên, đây tuyệt đối sẽ là một bộ phim có thể hấp dẫn ánh mắt của hàng tỉ hủ nữ, manh đến tuyệt đỉnh! Vừa nghĩ tới đây cô đã bắt đầu hưng phấn.
Xe dừng trước biệt thự, Khế Liêu liền thấy ngoài cửa có hai con sói đang đứng.
Hắn mở cửa xuống xe, “Phát hiện đầu mối gì chưa?”
Hai con sói hướng hắn “Ngao Ngao” kêu hai tiếng.
Khế Liêu gật đầu, “Ta đã biết, về trước đi, cẩn thận một chút!”
Hai con sói gật đầu, rất nhanh đã chạy đi, đương nhiên, tốc độ của người sói không phải loài sói thông thường có thể so sánh được, hầu như trong chớp mắt đã biến mất tăm.
“Chuyện gì vậy?” Long Tước xuống xe, hỏi Khế Liêu đang cau mày.
“Ta bảo bọn họ đi tìm tung tích của Tử Thần kia, bọn họ nói Tử Thần hình như đã ði núi Lạc Hoán.” Khế Liêu trả lời, “Sau ðó núi Lạc Hoán ðã sụp, Tử Thần đó hình như còn chưa đi ra.”
“Bị đè chết sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
“Sao lại thế được.” Bạch Lâu lắc đầu, “Tử Thần là Thần, thân thể không có cực hạn, trời sập đất nứt cũng không thể tổn thương được hắn.”
“Nói vậy là…” Long Tước nghĩ nghĩ, “Núi Lạc Hoán sụp, có thể có liên quan gì đến hắn hay không?”
Tất cả mọi người nhíu mày.
“Vào trong rồi bàn tiếp.” Lam Minh đi tới nói, “Ánh trăng quá sáng thì tai hại.”
“Ánh trăng tai hại?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ theo sát Lam Minh vào bên trong biệt thự, khó hiểu hỏi, “Em còn tưởng ánh nắng có tia cực tím mới tai hại chứ, còn ánh trăng là vô hại a.”
“Vì nhân loại và ma vật không giống nhau.” Lam Minh mỉm cười, “Ánh trăng không tốt, chỉ là vì nó sẽ khiến ma vật trở nên hưng phấn không thôi.”
Phong Danh Vũ ở một bên nhìn, vẻ mặt say sưa nói nhỏ với Miêu Tiêu Bắc, “Tôi phát hiện, mỗi một câu nói của ‘Lam Minh đại nhân’ đều mang theo một chút gì đó khiến trong lòng người sinh ra cảm giác miên man bất định… Nha a! Manh!”
Miêu Tiêu Bắc thật muốn hỏi cô nàng này khi nào mới có thể nói một tiếng ‘không manh’.
“Cáp hô…” Lúc này, trong túi của Miêu Tiêu Bắc truyền đến một tiếng ngáp đáng yêu.
Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng lấy túi ra, mở khóa kéo nhìn vào.
Chỉ thấy Cổ Lỗ Y ngồi dậy, đang nắm chặt hai nắm tay, ngửa mặt lên trời ngáp một cái.
“Cổ Lỗ Y, tỉnh?” Miêu Tiêu Bắc vươn tay bế nó ra đặt trong lòng bàn tay, vừa đi vào trong, vừa lấy ngón tay xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm của nó, cười hỏi, “Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Cô…” Cổ Lỗ Y hai tay ôm lấy cổ tay Miêu Tiêu Bắc, cọ cọ ngón tay cậu, sau đó mở miệng lóng ngóng nói, “Bắc Bắc…”
…
Miêu Tiêu Bắc sững sờ khoảng mười giây, sau đó “A!” lên một tiếng.
Lam Minh quay đầu lại nhìn cậu, bị cậu làm cho giật mình.
“Nói rồi!” Miêu Tiêu Bắc kéo Lam Minh, vui vẻ nhún nhảy, “Nó nói rồi! Tôi còn tưởng nó không nói chứ!”
Long Tước ở một bên cười, “Nó và ta là cùng một loài, chỉ khác màu sắc và thuộc tính mà thôi, làm sao có thể không biết nói?”
Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn hắn… Chợt cảm thấy trên môi mát lạnh.
Thực sự lạnh như băng, tuy rằng rất mềm mại… Đúng rồi, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ lại Lam Minh từng nói, quỷ là lạnh, mà ma thì nóng, người tên Lam kia là…
“Ngươi lại đi ra quấy rối?”
Lam Minh vừa hôn xong, đột nhiên mở miệng nói.
Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lam Minh, chỉ thấy hai mắt hắn đang chậm rãi biến hóa… Màu lam dần biến mất, cuối cùng, khôi phục màu đen.
Miêu Tiêu Bắc lúc này mới thở dài một hơi.
Lam Minh cúi đầu… Phát hiện tình cảnh của hai người lúc này có chút vi diệu.
“Vừa nãy Lam kia…” Miêu Tiêu Bắc còn chưa dứt lời, thì cảm giác được… Lam Minh trên người, nhiệt độ trở nên cao hơn, chỉ là nhiệt độ bằng với cơ thể loài người, cũng không nóng, đương nhiên, cũng không lạnh.
Lam Minh từ trên nhìn xuống Miêu Tiêu Bắc, nói, “Đừng lo, hắn chỉ đi ra hít thở không khí.”
Miêu Tiêu Bắc né ra một chút mới hỏi, “Hai người… rốt cuộc là quan hệ gì? Nhân cách phân liệt? Không phải… Ma cách… Hay là Thần cách?”
Lam Minh nhìn chằm chằm vào Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, cười, “Ngươi thật đáng yêu.”
Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn ra, Lam Minh lại nghiêng mình sang một bên, hai tay gối sau đầu thoải mái mà thở ra một hơi dài, nói, “Ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi không cảm thấy chán ghét là được rồi.”
“Cái gì?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.
“Lam và Minh là song sinh khác trứng.” Lam Minh trả lời.
“Minh không phải thanh đao của anh sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.
“Đao chỉ là thân thể ký túc của Minh thôi.” Lam Minh trả lời.
“Vậy… Lam, Minh, anh là Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, “Các người rốt cuộc có quan hệ gì?”
Lam Minh nhìn cậu một lúc lâu, nhún vai, “Quên đi, vẫn là không nói tốt hơn, ảnh hưởng chất lượng của giấc ngủ.”
“Anh thần bí làm cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút sốt ruột, nhưng Lam Minh đã đứng dậy, vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu hôn nhẹ một cái, “Ngủ ngon, gặp giấc mơ đẹp nhé.” Nói xong, xoay người rời đi.
Miêu Tiêu Bắc bị làm cho tò mò đến không muốn ngủ nữa, trong óc lộn xộn vô cùng, không ngờ vậy mà có tới ba người? Không phải… Không phải người.
Nghĩ nghĩ, Miêu Tiêu Bắc quay đầu lại, thì thấy Cổ Lỗ Y vừa lúc mở to hai mắt nhìn cậu, thấy bị Miêu Tiêu Bắc phát hiện, Cổ Lỗ Y lập tức che đầu giả bộ ngủ… Chỉ còn lại cái đuôi nhỏ xíu, thò ra bên ngoài vẫy vẫy.
Miêu Tiêu Bắc trong nháy mắt tiêu tan toàn bộ cảm giác không thoải mái, đây là Phong Danh Vũ thường nói ‘chữa tâm bệnh’ sao? Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Miêu Tiêu Bắc tự nhủ trong lòng, quên đi… Lo cho anh ta làm cái gì!
Xoay người, trùm chăn ngủ.
.
.
______________________
Edit: Tiểu Lạc